Chương 622: Hàn Băng Chi Dũ
Chương 622: Hàn Băng Chi Dũ
Hắn lúc này không chỉ trọng thương, hơn nữa Hỏa Giao Cung cũng đã gãy đi trong cuộc chiến kịch liệt vừa rồi, sau này cho dù thương thế khôi phục, trên tay cũng không còn pháp khí công kích thuận tay, chiến lực cũng sẽ giảm xuống. Nếu như sau này gặp lại Vương Đà Quái lần nữa, đối phương không tìm hắn phiền phức đã là không tồi rồi. Mà với trạng thái thân thể của hắn lúc này, căn bản không thể nào thừa nhận phụ tải cường đại do sử dụng Thôn Hồn Đại Pháp mang đến cho cơ thể.
Hết lần này tới lần khác sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, kỹ năng giác tỉnh của Pháp Châu bên trong đan điền lại không phải là kỹ năng công kích, nếu không một phen chiến đấu kịch liệt vừa rồi, lại thêm công kích của Pháp Châu cũng đủ đến trấn áp Vương Đà Quái rồi.
Kỹ năng Pháp Châu! Đúng rồi, Hàn Băng Chi Dũ! Lục Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới kỹ năng trị thương bị động đó. Lúc này thương thế trên người quá nặng, không phải là đan dược bình thường có thể chữa trị trong thời gian ngắn, Lục Tiểu Thiên nghĩ tới kỹ năng mới của Pháp Châu, không hề do dự mà điều động lực lượng bên trong Pháp Châu.
Hàn Băng Chi Dũ! Khi Lục Tiểu Thiên kích phát kỹ năng bên trong Pháp Châu, một luồng khí tức lạnh buốt từ trong Pháp Châu truyền ra. Từ đan điền dọc thêm kinh mạch, truyền khắp toàn thân. Một số chỗ bị thương hơi nhẹ sau khi khí tức lạnh buốt này chảy qua, đã khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ngay cả nơi ngực có mấy khúc xương bị đứt gãy, Lục Tiểu Thiên cũng có thể cảm nhận được nơi vết thương xuất hiện vẻ ngứa ngái, là cảm giác huyết nhục mới sinh ra mang đến. Xương cốt đứt vỡ, những vết nứt trên xương cốt cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Lúc này thân thể Lục Tiểu Thiên đang khôi phục với tốc độ kinh người, tuy rằng cách việc hoàn toàn khôi phục vẫn còn một đoạn, nhưng đã hoàn toàn khôi phục lại năng lực hành động. Trong lòng Lục Tiểu Thiên không ngăn nổi sự vui mừng, vốn hắn có chút thất vọng với kỹ năng mới thức tỉnh của Pháp Châu sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, nhưng hiện tại xem ra, loại kỹ năng khôi phục thương thế trên người như vậy tuy rằng không thể trực tiếp giúp đỡ trong lúc chiến đấu, nhưng tốc độ khôi phục cực nhanh, quả thật là khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.
Nếu không với năng lực và tu vi của hắn hiện tại, trọng thương như vậy muốn hoàn toàn khôi phục chí ít một năm nửa năm cũng chưa thể được. Án chiếu theo tình hình hiện tại, sợ rằng không quá ba năm ngày là đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa quan trọng nhất chính là, vào lúc mấu chốt như vậy khôi phục lại, điều này đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.
Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, dùng nguyên thần điều động luồng khí tức lạnh buốt đó chảy tới các vị trí bị trọng thương. Sau khi được nguyên thần dẫn dắt, tốc độ khôi phục thương thế lại nhanh hơn không ít.
Lúc này Vương Đà Quái đang chiến đấu kịch liệt trong Bát Quái Tỏa Yêu Trận, một khắc cũng không hề dừng lại. Vương Đà Quái càng đánh trong lòng càng thêm hoảng sợ. Lực lượng trận pháp này cơ hồ vô cùng vô tận, y lúc này không chỉ có thương thế trên người, hơn nữa pháp lực tiêu hao liên tục trong thời gian ngắn như vậy cũng không kip bổ sung.
Vương Đà Quái một bên ứng phó với công kích của Bát Quái Tỏa Yêu Trận và Đế Khôn, một bên suy nghĩ nên làm sao để thoát hiểm. Vốn cây Liệt Địa Đao kia bởi vì không có pháp lực quán chú vào, một mực bất động lơ lửng trên không trung. Nhưng khi lưng Vương Đà Quái đưa về phía Liệt Địa Đao, Liệt Địa Đao đột nhiên kim quang đại phóng, đao khí mãnh liệt chém về phía hậu tâm Vương Đà Quái.
Vương Đà Quái cảm giác được sau lưng truyền đến đao khí kinh người, lập tức kinh hãi. Cánh tay ở trên lưng trong lúc nguy cấp chộp về phía Liệt Địa Đao, nhưng Đế Khôn làm sao có thể mặc cho Vương Đà Quái tùy ý động thủ, lập tức lao tới, hai chân trước tráng kiện hữu lực đè cánh tay đó xuống mặt đất, ba cái đuôi phía sau quấn chặt lấy cánh tay đó, khóa chặt nó dưới mặt đất.
Linh tính của Hổ Đầu Đao cũng đã đại giảm trong cuộc chiến trước đó, tạm thời mất đi chiến lực. Lúc này thương thế trên người Vương Đà Quái cũng đã không nhẹ, chỉ là tốt hơn Lục Tiểu Thiên trước đó một chút mà thôi. Vương Đà Quái lê lết thân thể bị thương, Hổ Đầu Đao lại tạm thời không dùng được, còn bị Đế Khôn và Bát Quái Tỏa Yêu Trận kia đánh tới bất phân thắng bại.
Lúc này Liệt Địa Đao lại trở nên cọng rơm cuối cùng đòi mạng Vương Đà Quái, y tuy rằng cố hết sức di chuyển cơ thể, nhưng cánh tay trên lưng lúc này đã bị Đế Khôn gắt gao giữ chặt, mà bản thân Vương Đà Quái lúc này lại đang phải đối diện lượng lớn khí nhận do Bát Quái Tỏa Yêu Trận phát ra, căn bản không thể nào tránh né, chỉ có thể sợ hãi không cách nào miêu tả được mà nhìn chằm chằm các đòn công kích đang tới gần.
Phốc một tiếng, tránh không thể tránh, Liệt Địa Đao chém một đao ngay cổ Vương Đà Quái, nhìn thấy một cái đầu người cùng với máu tươi phọt thẳng lên trời, Lục Tiểu Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến này có thể nói là trận chiến gian khổ nhất sau khi hắn trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ.
Thực lực của Vương Đà Quái không chỉ là cường giả trong Kim Đan trung kỳ, hơn nữa cái lưng gù quanh năm đó không ngờ lại chỉ là thủ đoạn mê hoặc người khác. Lục Tiểu Thiên trước đó không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội công kích sau lưng Vương Đà Quái, đang chuẩn bị nhất kích tất sát Vương Đà Quái. Ai ngờ cái lưng gù đó lại là giả, ẩn tàng bên dưới lớp y phục lại là một cái tay như cây cổ thụ khô dài, đột nhiên phá vỡ y phục giết ra, quả thật là khiến người ta không hề có chút thời gian phòng bị và phản ứng nào.