Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 623 - Chương 623: Gốc Cây Non

Chương 623: Gốc cây non Chương 623: Gốc cây non

Không thể không nói, Vương Đà Quái này vô luận là thực lực hay là tâm cơ, cũng đều là không thể nào xem thường được. Sợ rằng ngay cả tên Kim Đan hậu kỳ Xích Vân Tang kia cũng không thể nào ngờ tới Vương Đà Quái lại còn một chiêu này. Không chỉ có hai cây Háo Nha, dạng linh phù pháp khí lợi hại, hơn nữa còn có cái quái thủ khô đằng kia, và cả cặp cánh màu đen có thể đột nhiên khiến tốc độ đại tăng.

Lúc trước khi vừa lên đảo, phá cấm chế, chiến đấu với yêu thú, lớn nhỏ cũng không dưới trăm trận, nhưng chưa từng thấy Vương Đà Quái vận dụng qua quái thủ kia. Với thực lực của Vương Đà Quái, ngay cả một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, phỏng chừng muốn giết chết y cũng không dễ dàng. Dưới tình huống nếu như không cẩn thận, gặp phải ám toán của quái thủ kia thì cũng không có gì lạ.

Nguyên thần của Vương Đà Quái hoảng loạn bỏ chạy, tốc độ cực nhanh. Lục Tiểu Thiên vừa rồi bởi vì giết được Vương Đà Quái, nên có hơi buông lỏng, Vương Đà Quái đã nhắm chuẩn thời gian lao ra ngoài chạy đi, chỉ đáng tiếc là Vương Đà Quái có nghĩ hết mọi biện pháp thì cũng không có tác dụng. Dù sao thân ở trong trận pháp, trước đó khi còn nhục thân đã không thể chạy thoát, càng huống chi lúc này chỉ còn lại nguyên thần. Nguyên thần của Vương Đà Quái xông loạn trong trận pháp, đụng cho mặt mũi bầm dập, vẫn không thể tìm được cơ hội đào tẩu nào.

"Tốc độ đúng là không chậm!" Lục Tiểu Thiên phục hồi lại tinh thần cười lạnh nói, duỗi ngón tay bắn ra, một tấm lưới màu xám bao phủ nguyên thần của Vương Đà Quái lúc này đã không còn chỗ để trốn.

"Lục, Lục đạo hữu, xin... xin tha mạng!" Nguyên thần của Vương Đà Quái hoảng loạn kêu lên.

Trước kia khi ở phụ cận Huyền Diệp thành đã bị thiệt qua một lần, khiến cho Lục Tiểu Thiên suýt tí nữa đã chết trong tay Đế Khôn, tự nhiên là sẽ không thể lặp lại sai lầm lúc trước. Nguyên thần của một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có nhiều tâm cơ như vậy, càng huống chi là tên tu sĩ Kim Đan kỳ Vương Đà Quái trước mắt, tâm cơ còn sâu hơn gấp mười lần, lưu lại chỉ là một tai họa. Lục Tiểu Thiên mặt không đổi sắc búng tay bắn ra mấy đạo điện hồ.

Dưới sự công kích của điện hồ, nguyên thần của Vương Đà Quái kêu thảm liên hồi rồi hôi phi yên diệt.

Ân? Khi Lục Tiểu Thiên đang định thu hồi lại trận pháp, lại đột nhiên cảm nhận được trên người Vương Đà Quái tựa hồ lại có cử động khác lạ, nếu không phải nguyên thần hắn đủ mạnh, suýt tí nữa đã bỏ qua rồi. Ánh mắt Lục Tiểu Thiên quét qua quét lại trên thi thể không đầu của Vương Đà Quái, cũng không hề phát hiện ra có chỗ nào không ổn, nhưng không có cử động nữa thì chính là điều dị thường lớn nhất. Bởi vì hắn nhìn thấy cái quái thủ kia không biết lúc nào đã không chút tiếng động mà rút về trong người Vương Đà Quái, thi thể không đầu của Vương Đà Quái lần nữa trở lại bộ dạng còng lừng.

"Cái quái thủ khô đằng đó là thứ quỷ quái gì vậy?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên tràn đầy nghi hoặc, lúc này đã phát hiện ra chỗ dị thường, tự nhiên là không thể nào bỏ qua được, trực tiếp bắn ra mấy đạo điện hồ về phần lưng trên thi thể của Vương Đà Quái.

"A!" Quả nhiên, một âm thanh sợ hãi vang lên,một đạo lục quang lóe lên, tựa hồ như muốn bỏ trốn.

Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, trước đó hắn chính là bị trọng thương trong tay của tên gia hỏa này, suýt tí nữa đã mất mạng, làm sao có thể để cho nó dễ dàng chạy thoát.

Vốn Lục Tiểu Thiên còn tưởng rằng đây là dị tượng của loại công pháp quỷ dị nào đó mà Vương Đà Quái tu luyện, không ngờ cái quái thủ khô đằng này lại còn có huyền cơ khác, xem ra không ngờ lại là vật sống.

Trước đó khi Vương Đà Quái còn sống, cũng bị hắn đánh bại. Lúc này ở bên trong trận pháp, Lục Tiểu Thiên tự nhiên là càng không sợ. Tốc độ lục quang bỏ chạy còn nhanh hơn cả nguyên thần của Vương Đà Quái nhiều. Nhưng chung quy cũng không thể nào xông ra khỏi sự phong tỏa của Bát Quái Tỏa Yêu Trận. Âm Dương Ngư vây đuổi ngăn cản, Lục Tiểu Thiên khống chế Liệt Địa Đao, phong tỏa lục quang ở một góc trong trận pháp. Lúc này lục quang đó sợ hãi dừng lại, Lục Tiểu Thiên mới phát hiện lục quang này chỉ là một gốc cây non cao một thước mới mớm xanh lục, đỉnh đầu có hai phiến lá, mấy sợi rễ thưa thớt, kỳ lạ nhất chính là gốc cây non này không ngờ lại mọc ra một con mắt giống như mắt người, cùng với một cái miệng nhỏ. Đôi mắt chớp chớp liên tục, lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng loạn, run rẩy co rụt lại nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên.

"Đừng, đừng giết ta!" Gốc cây non khiếp nhược nhìn Lục Tiểu Thiên nói.

"Ngươi trước đó suýt tí nữa đã lấy mạng ta, dựa vào cái gì để ta không giết ngươi?" Lục Tiểu Thiên ngữ khí bất thiện nói. Trong lòng hắn tràn đầy hiếu kỳ với gốc cây non này, không nghĩ tới lại có thể gặp được kỳ vật như vậy. Hắn chưa từng nghe nói qua, không ngờ trên người Vương Đà Quái lại có món đồ kỳ lạ như vậy, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

"Khi ta tỉnh lại là đã bị tên ác nhân đó bắt lấy rồi. Tên ác nhân đó dùng công pháp cường hành khống chế ta, vừa rồi đánh trọng thương ngươi cũng không phải là bản ý của ta. Không tin ngươi có thể mở túi trữ vật của tên ác nhân đó ra, có thể biết được là do y khống chế ta." Gốc cây non đó sợ Lục Tiểu Thiên báo thù, vội vàng nói.
Bình Luận (0)
Comment