Chương 629: Nguyên Anh lão quái
Chương 629: Nguyên Anh lão quái
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời khiến cho khí tức trong người Lục Tiểu Thiên nhộn nhạo, nếu không phải còn có cặp chén sứ đen trắng đó ngăn lại, chỉ sợ hắn lúc này đã bị chấn cho ho ra máu. Mà huyết khí mãnh liệt trên đỉnh đầu đó càng khiến cho Lục Tiểu Thiên thầm cảm thấy không ổn, thậm chí còn lớn hơn uy hiếp do Thiết Thi Bọc kia mang đến.
Ngay cả Thiết Thi Bọc, lúc này cũng bị chấn động khiến cho thân hình ngưng trệ, sắc mặt đại biến.
Lục Tiểu Thiên và Thiết Thi Bọc còn chưa kịp phản ứng nhiều hơn, trên bầu trời tựa hồ bị một chọc thủng một cái lổ hỏng cực lớn, mấy đạo thân ảnh lóe lên lao qua.
Một cỗ uy áp thao thiên từ trên đỉnh đầu giáng xuống.
Lục Tiểu Thiên kinh hãi tới mức cơ hồ không hề có chút ý niệm phản kháng nào, đao ý mênh mông bàng bạc, một cỗ yêu khí man rợ thô kệch quét ngang hết thảy, còn có một cỗ khí tức u lãnh âm sâm đầy quỷ quái.
Bất kỳ một đạo khí tức nào trong đó cũng đủ khiến cho trong lòng Lục Tiểu Thiên chỉ có thể ngước nhìn, càng huống chi là ba đạo khí tức gia điệp lên nhau trùng kích xuống.
"Phiêu Miểu Tôn Giả quả nhiên không hề tầm thường, chỉ lưu lại có một cái động phủ, mà phải khiến cho ba người chúng ta hao tâm tốn sức như vậy mới phá giải được." Trong đó có một lão giả chỉ còn da bọc xương trông giống như là một quỷ vật cỡi trên một con Song Đầu Thi Thứu (Kền Kền hai đầu), giọng khàn khàn nói.
"Phiêu Miểu Tôn Giả chính là đại tu sĩ danh chấn toàn bộ Lam Ma Hải Vực ở vạn năm trước, nghe nói y cách cảnh giới Hóa Thần chỉ còn một bước mà thôi. Một thân tu vi kinh thiên động điện, nếu như để những lão quái vật khác biết được nơi tọa lạc của Phiêu Miểu Điện này, chỉ sợ chúng ta tiến vào trong sẽ khó tránh khỏi phải đại chiến một trận. Nhưng đám tiểu bối Kim Đan kỳ kia đã lên đảo trước một bước, mấy người chúng ta cũng phải nhanh lên mới được. Nếu không không cần đợi những lão quái khác tới, mấy người chúng ta sợ rằng cũng không chiếm được gì cả."
Trong đó có một trung niên nam tử giống như Lục Tiểu Thiên vậy, bên hông có một cái vỏ đao màu xanh, trên mặt lại chia ra hai bên Âm và Dương. Nửa bên đen như là than củi, nửa còn lại trắng như tuyết, ngay cả con ngươi của người này cũng như vậy. Chỉ cần nhìn thoáng qua người này liền khiến người ta cảm giác như có một loại đao ý điên cuồng xâm nhập vào cơ thể, thậm chí còn cảm giác tinh thần mê muội.
Một người còn lại, không, có lẽ phải nói là Yêu, thân cao hơn một trượng, hai chân cường tráng rắn chắc, trong lúc nhấc tay nhấc chân khiến người ta cảm giác một cỗ lực lượng có tính bạo phát dữ dội ẩn chứa bên trong. Tứ chi của Yêu này có chút giống với Nhân loại, nhưng bề mặt cánh tay đều mọc đầy lông. Về phần đầu lại là một cái đầu Gấu, ngoại trừ trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe qua vẻ hung hãn và lãnh tỉnh, những cái khác giống y hệt như một nhân tộc nhưng đầu lại là đầu Gấu.
Yêu thú Hóa Hình kỳ, chí ít cũng là Yêu Tu thập giai tương đương với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Dưới thập giai, đều bị xưng là yêu thú, yêu cầm. Yêu thú thập giai trở lên, thì sẽ được xưng là Yêu Tu. Bởi vì một khi đột phá tới thật giai, ngoại trừ một số ít chủng tộc trời sinh có linh trí cực thấp ra, đa phần sau khi linh trí thức tỉnh, thì đã không hề khác biệt gì với tu sĩ Nhân loại. Mà hậu đại do Hóa Hình Kỳ yêu thú sinh ra, cũng có tỉ lệ nhất định bảo trì lại được một phần hình dạng con người.
"Di? Không ngờ có hai tên tiểu gia hỏa, xem ra trước chúng ta còn có không ít tiểu bối tiến vào nơi này trước rồi." Hai người một yêu vừa xuyên qua cấm chế của Phiêu Miểu Điện, liền phát hiện Thiết Thi Bọc đang đuổi theo không buông Lục Tiểu Thiên ẩn thân bên trong cặp chén sứ đen trắng.
"Vừa hay khi xuyên qua cấm chế này thủ hạ của bản tôn đều chết sạch rồi, hiện tại chỉ còn độc thân một mình, cần có một hai tên làm trợ thủ. Trong tay hai vị vẫn còn trợ thủ, lần này không nên tranh với bản tôn đấy." Lão giả da bọc xương cưỡi trên con Song Đầu Thi Thứu cười hắc hắc nói, ngón tay chỉ về phía trước, một luồng hắc khí từ đầu ngón tay lao ra, một chia làm hai, phân biệt bay về phía Lục Tiểu Thiên và Thiết Thi Bọc.
Hắc khí này trông rất là nhẹ nhàng, nhưng tốc độ cực nhanh, Lục Tiểu Thiên không ngờ lại sinh ra một cỗ cảm giác đáng sợ không thể nào tránh né.
"Tên tiểu tử Nhân tộc đó thực lực quá yếu rồi, có đi theo phỏng chừng cũng không giúp đỡ được gì, thế thì diệt đi cho bớt việc. Bá nhi, đi giải quyết hắn đi." Tên hóa hình Hùng Yêu kia hừ một tiếng nói.
Trên đỉnh đầu con yêu thú Hóa Hình kỳ này có một con Hùng Yêu giống y như nó nhưng trông vô cùng non nớt yếu nhược ứng tiếng lao lên, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng.
Lúc này Lục Tiểu Thiên dưới sự áp chế của mấy cường giả Nguyên Anh kỳ, cặp chén sứ đen trắng đó giống như là hãm nhập vào trong một vũng bùn vậy, cho dù là dốc toàn lực bỏ chạy, tốc độ cũng chỉ giống như ốc sên vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn con yêu thú Bạch Hùng kia tiếp cận với tốc độ kinh người.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên cảm thấy tuyệt vọng, đổi lại thành bất kỳ một tu sĩ Kim Đan kỳ khác, cho dù là Xích Vân Tang, Thiết Thi Bọc dạng cường giả như vậy, hắn cũng không hề thúc thủ chịu trói, liều chết cũng phải chiến một trận, nếu vận khí tốt chung quy vẫn còn có một đường sinh cơ. Nhưng trước mắt lại xuất hiện ba tên cường giả mà sự chênh lệch giữa hắn với họ đã không thể dùng ngôn từ nào miêu tả được. Sợ rằng chỉ có người tu luyện tới tầng thứ này, mới có thể chân chính hiểu rõ được sư chênh lệch giữa hai bên. Một lời có thể quyết sinh tử, cho dù hắn đã trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, bản thân ở trước mặt Nguyên Anh lão quái thì cũng chỉ là con kiến mà thôi. Loại chênh lệch này thậm chí còn lớn hơn nhiều khi hắn ở Trúc Cơ kỳ đại viên mãn mà đối mặt với Chu Thông.