Chương 632: Thông thiên thiết tháp
Chương 632: Thông thiên thiết tháp
"Ngươi bây giờ đã bị bổn tôn hạ cấm chế, cái Tác Mệnh Hoàn ở cổ của ngươi sẽ ngày càng siết chặt lại. Mỗi qua một tháng, nhất định phải do bản tọa tự mình xuất thủ quán chú một phần pháp lực vào đó. Nếu không cái Tác Mệnh Hoàn đó sẽ trực tiếp siết cho ngươi hồn phi phách tán, cuối cùng trở thành một cái xác không hồn hoàn toàn không có ý thức tự chủ." Quỷ Tôn Giả truyền âm nói với Thiết Thi Bọc. "Về sau cứ đi theo bản tôn là được, nếu như ngươi có thể lập hạ đại công cho bổn tôn ở trong Phiêu Miểu Điện này, về sau bản tôn cũng có thể thuận tình chỉ điểm một chút tu hành cho ngươi. Bản tôn tuy rằng không phải là Quỷ Tu, nhưng khoảng cách đến Quỷ Tu cũng không còn xa nữa. Ngươi chỉ cần đi theo bản tôn, sau này tu vi của ngươi sẽ có tiến triển lớn hơn."
"Nguyện vì tôn giả an tiền mã hậu (làm tùy tùng)." Thiết Thi Bọc vội vàng truyền âm cho Quỷ Tôn Giả, ngữ khí vô cùng cung kính. Chỉ bất quá sự cay đắng trong lòng thì cũng chỉ có bản thân biết. Không nghĩ tới vừa mới thoát khỏi địa phương cấm chế cổ quái kia, lại bị mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ này nhìn trúng, hơn nữa còn bị thi triển thủ đoạn. Vừa thoát ra khỏi cái lao tù này, thì lại tiến vào một cái lao tù càng kiên cố hơn. Sớm biết như vậy, lưu lại ở trong sơn động lúc trước còn tốt hơn hiện tại luân lạc tới mức phải trở thành khôi lỗi của tên Quỷ đạo nhân này.
Về phần đối phương nói sẽ chỉ điểm cho y tu hành, Thiết Thi Bọc không hề cảm thấy có lợi ích bao lớn. Dù sao y hiện tại đã đạt tới cửu giai, nếu không phải đang chịu chút thương thế, thực lực dưới Quỷ Tu Nguyên Anh kỳ, cũng đã coi như vô cùng cường hãn. Có một lão quái Nguyên Anh kỳ chỉ điểm tu hành tự nhiên là một chuyện tốt, nhưng Thiết Thi Bọc tự nhận thấy bản than đang thiếu chính là loại linh vật có thể giúp cho bản thân tấn giai trở thành tồn tại tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà loại linh vật này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng chưa hẳn có thể cung cấp cho y.
"Đi thôi, đã lãng phí không ít thời gian rồi, chúng ta tiếp theo phải tranh thủ thời gian một chút." Hùng Ngao có mấy phần không nhẫn nại thúc giục nói.
"Nhân số ít đi một chút, bất quá mấy tên tiểu bối này thực lực cũng không phải là tồi, trước tiên để cho bọn họ tiến vào bí địa thăm dò. Nếu như có bảo vật, chúng ta lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà trực tiếp cướp đi. Chỉ cần chúng ta lấy được bảo vật, ngay cả Phiêu Miểu Điện có bị hủy đi cũng không sao." Tuyệt Tâm Chân Nhân trên mặt có hai nửa Âm Dương lúc này lạnh giọng nói.
"Cũng do thời gian của chúng ta quá gấp rút, chiêu mộ một số tiểu bối Kim Đan kỳ vô dụng. Mấy tên còn lại này ngoại trừ cái tên Trận Pháp Sư thực lực quá yếu kia ra, ngược lại xác thực cũng không tệ." Quỷ Tôn Giả gật đầu đồng ý nói.
"Tiểu bối, đừng phản kháng." Bàn tay Quỷ Tôn Giả vươn ra, một ô vân đại thủ (bàn tay lớn bằng mây đen) từ trên không trung chộp xuống. Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, nhưng nghĩ tới việc phản kháng ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì cũng chỉ là phí công, vì thế liền dứt khoát mặc kệ ô vân đại thủ đó chộp xuống.
Ô vân đại thủ một hơi đồng thời cuốn lấy Lục Tiểu Thiên và Thiết Thi Bọc.
Tuyệt Tâm Chân Nhân và Hùng Ngao cũng một trước một sau bay về phía trước. đại địa dưới chân lấy tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng lui về sau.
Lục Tiểu Thiên âm thầm kinh hãi không thôi, nếu như không phải tự thân trải nghiệm, tuyệt đối khó mà nghĩ tới tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại nhanh tới mức độ như vậy.
Mà lúc này Lục Tiểu Thiên mới biết rằng hòn đảo này lớn như thế nào. Cho dù là tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bay hơn một canh giờ, vượt qua lượng lớn núi non, bình nguyên, đầm lầy và hồ nước. Ven đường một số yêu thú, cảm nhận được khí tức vô cùng cường hoành của tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều lần lượt chạy tứ tán. Ngay cả Lục Tiểu Thiên biết được mấy nơi có bầy cửu giai yêu thú tọa trấn, cũng đều tự mình quay về trong sào huyệt, không dám động đậy chút nào.
Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhắm về phía ngọn thiết tháp đâm thẳng lên trời bay tới. Ngọn thiết tháp đó đứng lặng yên giữa thiên địa, trông tựa rất gần, nhưng mỗi lần Lục Tiểu Thiên cho rằng đã sắp tới gần rồi, nhưng thủy chung lại không thể nào chạm đến được.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên nhìn quanh bốn phía, đồng thời cũng thấy trong mắt Xích Vân Tang có chút kinh hãi. Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút hoài nghi, lẽ nào Xích Vân Tang cũng chưa hề đi qua tới nơi này? Bất quá nghĩ lại thì cũng cảm thấy bình thường, dù sao thực lực Xích Vân Tang tuy mạnh, nhưng cũng chỉ tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ mà thôi. Trên thực tế nơi địa phương nguy hiểm như Phiêu Miểu Điện này, không ít những đàn yêu thú đủ để uy hiếp tới tính mạng của y. Mà tinh lực trước kia của Xích Vân Tang chủ yếu là đặt trên Kết Anh Quả. Dù sao đối với Xích Vân Tang mà nói, ngưng kết Nguyên Anh tự nhiên là trọng yếu nhất.
Bay được hồi lâu, ngọn thông thiên thiếp tháp kia cho người ta cảm giác tựa hồ ở trước mắt, nhưng vô luận bay như thế nào, vô luận tốc độ của mọi người nhanh ra sao, tựa hồ ngọn thông thiên thiết tháp này thủy chung vẫn luôn bảo trì một cự ly nhất định với mọi người. Lục Tiểu Thiên đã cảm giác được cấm chế ở nơi này không đơn giản, tuyệt không phải là thứ mà hắn có thể phá giải. Mà Phá Giới Trùng dường như sau lần trước giúp hắn chạy thoát khỏi sơn động kia, tựa hồ cũng không có dấu hiệu muốn xuất thủ lần nữa. Cũng may mấy tên cường giả Nguyên Anh kỳ này cũng không hề kỳ thác hi vọng trên người hắn.
Tuyệt Tâm Chân Nhân, Quỷ Tôn Giả, còn có yêu tu Hùng Ngao, mấy người liếc nhìn nhau một cái, sau đó hét lớn một tiếng.