Chương 633: Phù Đồ Tháp
Chương 633: Phù Đồ Tháp
Quỷ Tôn Giả liên tục quát lên chói tai, hắc y trên người phồng lên, hai cánh tay còn da bọc xương một trái một phải, như là hai tay phủng nguyệt, thân thể mặc dù nhỏ gầy, nhưng lại cho người ta một cỗ cảm giác như một ngọn núi nguy nga đỉnh thiên lập địa.
Kia hai trảo vỗ xuống, có uy lực rung chuyển trời đất.
Tuyệt Tâm Chân Nhân thì trực tiếp rút trường đao ra khỏi vỏ. Trong khoảng khắc trường đao ra khỏi vỏ, Lục Tiểu Thiên cảm nhận như có một dòng trường hà (sông dài) lăng không chảy qua trên bầu trời. Trường hà đó hắc bạch đan xen, đao khí cũng không phải rất sắc bén như một số tu sĩ bình thường, ngược lại còn khiến Lục Tiểu Thiên cảm thấy một loại đao ý có ý cảnh mượt mà.
Về phần Hùng Ngao, tên yêu tu đó, trực tiếp dùng song quyền đấm vào ngực, khí thế bá đạo cường hãn, tiếng thùng thùng ở lồng ngực giống như là tiếng trống trận chấn động giữa vạn quân.
Hùng Ngao trực tiếp đấm ra một quyền, cánh tay vốn thô to được yêu lực quán chú vào còn trở nên to hơn gấp bội. lăng không tung ra một quyền. Một quyền này cực kỳ đơn giản, nhưng khí thế xuất thủ còn mạnh hơn cả Tuyệt Tâm Chân Nhân và Quỷ Tôn Giả vài phần.
Ba cỗ lực đạo cuồng tuyệt cương mãnh chấn cho đám người Lục Tiểu Thiên cảm giác như trời đất quay cuồng. Cho dù ba luồng lực đạo không phải nhằm về phía họ, Lục Tiểu Thiên vẫn cảm giác khí tức và pháp lực của bản thân tựa hồ khó có thể khống chế, hỗn loạn đến mất tùy thời có thể mất kiểm soát mà lao ra khỏi thân thể.
Ngay cả Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc sắc mặt cũng đỏ bừng. Nhưng Hùng Bá và đệ tử tên Tuyệt Viễn của Tuyệt Tâm Chân Nhân phân biệt được hộ thân cương khí của hai người Hùng Ngao và Tuyệt Tâm Chân Nhân bao phủ ở bên người, trông không hề có chút dị thường nào.
Trong mấy người này, tu vi Lục Tiểu Thiên thấp nhất, tự nhiên biểu hiện sẽ càng không chịu nổi. Uy năng của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù chỉ là dư ba, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng khó có thể tiếp nhận nổi.
Khi ba người Tuyệt Tâm Chân Nhân, Quỷ Tôn Giả và cả Hùng Ngao cùng nhau xuất thủ, trên bầu trời lần nữa phát ra âm thanh sấm sét rền vang. Khó trách trước đó vì sao cứ nghe được âm thanh sấm sét vang lên, hiện tại tận mắt nhìn thấy, mới biết thì ra là do ba người này xuất thủ gây nên.
Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút không nói nên lời. Hắn dựa vào trình độ trận pháp, lúc trước hao phí mấy năm thời gian, cũng bất quá mới chỉ tiến vào khu vực ngoại vi của Phiêu Miểu Điện. Mà hai người một yêu trước mặt này, chỉ là dựa vào thực lực đủ mạnh mẽ liền một đường xông thẳng tới nơi này. Trận pháp cấm chế chung quy chỉ là ngoại lực, chỉ cần thực lực đủ cường đại, đồng dạng cũng có thể phá giải, chỉ bất quá kiểu phá cấm chế bạo lực như vậy, di chứng để lại cũng rất rõ ràng.
Xung quanh vốn yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện vô số vòng xoáy, giống như là những cơn lốc xoáy ở trong phàm nhân thế tục, nhưng uy lực lại mạnh hơn ngàn trăm lần. Ban đầu, Lục Tiểu Thiên dựa vào sự cường hãn của nhục thân còn có thể miễn cưỡng chống cự với những vòng xoáy này, chỉ là phía sau vòng xoáy còn có loạn lưu càng ngày càng mạnh. Lục Tiểu Thiên chỉ có thể cười khổ ngã nghiêng lảo đảo nhìn không trung một hồi, dần dần bản thân mất đi sự khống chế.
Bất quá khi mấy người Tuyệt Tâm Chân Nhân, Quỷ Tôn Giả, còn có Hùng Ngao liên tiếp xuất thủ, hư không vốn bình thường không có gì khác lạ, lại đột nhiên ca sát một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó bị vỡ nát. Hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái cửa động, bên trong tựa hồ có một luồng khí lưu vô tận tuông ra, thân thể Lục Tiểu Thiên vốn bắt đầu mất cân bằng lúc này dường như triệt để mất đi khống chế.
"Đi!" Bàn tay lớn của Quỷ Tôn Giả lần nữa chộp tới, mang theo Lục Tiểu Thiên và Thiết Thi Bọc, thân hình lóe lên, liền tiến vào trong phong động đó.
Ngay cả mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ sau khi tiến vào trong phong động này, cũng bước đi cực kỳ chậm.
Sau khi tiến vào phong động, Lục Tiểu Thiên mới phát hiện thì ra bọn họ cách thông thiên thiết tháp kia lại gần như vậy, không tới mấy ngàn trượng mà thôi.
Khí lưu trong phong động này giống như là cương phong vậy, ngay cả Quỷ Tôn Giả, Tuyệt Tâm Chân Nhân, và Hùng Ngao ba người, tốc độ hư không phi hành cũng không kém gì phàm nhân đi bộ dưới mặt đất bao nhiêu.
Bất quá mấy ngàn trượng, chung quy cũng có tận cùng. Một hồi chậm chạp tiến lên, cuối cùng cũng chỉ còn cách thiết tháp đó có vài trượng, những cương phong trước đó cũng đột nhiên biến mất không còn. Tất cả mọi người đều thuận lợi tiến vào trong tháp.
Sau khi mọi người tiến vào trong, Lục Tiểu Thiên cũng thở phào một hơi, định thần nhìn thoáng qua xung quanh, mới phát hiện trong thiết tháp này còn có càn khôn khác, cũng không phải là một cái tháp đơn thuần, mà là đi thông tới lối vào của một nơi nào đó mà thôi, đập vào trong mắt là một vùng sa mạc đầy cát vàng và những vết nứt với những khối đất đá trụi lủi.
"Phiêu Miểu Điện, Phù Đồ Tháp. Cái Phù Đồ Tháp này chúng ta đã tới mấy lần rồi, chỉ là mỗi lần đều không công trở về, hy vọng lần nữa không uổng công nữa." Quỷ Tôn Giả nhìn vùng thiên địa đầy cát vàng trước mặt nói.
"Điều này không ai nói trước được. Đi thôi, thực lực của chúng ta ở nơi này cũng không phải rất hữu dụng. Hơi có chút dị động, liền có khả năng khiến cho cấm chế sụp đổ. Sự việc phía sau cần phải xem mấy tên tiểu bối đó làm như thế nào rồi." Hung Ngao nói.
"Tuyệt Tâm lão quái, ngoại trừ tên Trận Pháp Sư ra, trên người Xích Vân Tang cũng có loại cấm chế như tên Thiết Thi Bọc kia. Nếu như sau này cần sử dụng tên Trận Pháp Sư này, tự nhiên cũng phải kiểm soát người này cho tốt. Phược Hồn Chú của ta có tác dụng khắc chế với yêu vật loại thi ma, nhưng với Nhân tộc thì không ổn lắm. Hay là ngươi hãy dùng Hàn Ngưng Tán để khống chế người này?" Quỷ Tôn Giả liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, lời nói thăm dò nhằm vào Tuyệt Tâm Chân Nhân.