Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Phù Đồ Tháp (2)

Chương 634: Phù Đồ Tháp (2) Chương 634: Phù Đồ Tháp (2)

"Một tên tiểu tử Kim Đan sơ kỳ mà thôi, cho dù biết chút trận pháp, thì có thể gây ra sóng gió gì được chứ. Cho dù là có dị động gì, vô luận là Xích Vân Tang, hay là Thiết Thi Bọc, lại hoặc là Tuyệt Viễn, tu vi đều hơn xa tên tiểu tử này. Nếu như tiểu tử này dám có dị tâm, bất kỳ một ai xuất thủ cũng đều có thể dễ dàng thu thập hắn. Nếu đã như vậy, ta lại cần gì phải lãng phí Hàn Ngưng Tán của bản thân." Tuyệt Tâm Chân Nhân hừ lạnh một tiếng nói, ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, hiển nhiên là thực lực của Lục Tiểu Thiên vẫn còn chưa lọt vào pháp nhãn của y.

Mấy người họ nói chuyện cũng không hề e ngại, có lẽ trong mắt bọn họ cũng không cần thiệt phải ngại. Lục Tiểu Thiên nghe được như thế, trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi. Trong lời nói của Tuyệt Tâm Chân Nhân, đơn giản chỉ là bởi vì thực lực tu vi của hắn quá thấp, nên không đáng để y lãng phí một món bảo vật để đi khống chế hắn. Hiển nhiên cái gọi là Hàn Ngưng Tán kia phối chế ra cũng không dễ dàng.

Nhưng chính bởi vì như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy có vài phần may mắn oái ăm, nếu như thực lực của hắn mạnh hơn một chút, tu sĩ Nguyên Anh kỳ vì để khống chế hắn tốt hơn, nhất định cũng sẽ an bài hậu thủ. Mà loại tình hình trước mắt này, lại bởi vì tu vi của hắn quá thấp mà bị bỏ mặc, không thể không nói là một loại may mắn và... đắng chát.

Thủ đoạn do tu sĩ Nguyên Anh kỳ thi triển, cho dù là Kim Đan hậu kỳ, cũng chưa hẳn có thể dễ dàng thoát được. Chỉ nhìn thần sắc không mấy tự nhiên trên khuôn mặt của Xích Vân Tang, Lục Tiểu Thiên cũng có thể đại khái phán đoán ra Xích Vân Tang cũng đã bị tu sĩ Nguyên Anh kỳ gieo cấm chế vào người.

Sau khi tiến vào trong tháp, loại cảm giác trói buộc trước kia đã hoàn toàn tiêu biến. Mọi người ở trong một vùng đất hoang lương và đầy khe nứt đi về phía trước mấy trăm dặm, đi tới trước một lòng chảo do sáu gò đất nhô cao vây quanh, một cái bích chướng thổ hoàng sắc khổng lồ hoàn toàn bao phủ lòng chảo này lại.

"Tiểu tử, đi theo những người khác tiến vào, xem xem bên trong có bảo vật gì không, làm rõ ràng vị trí của bảo vật là được, không nên vọng động, chỉ cần ngươi có giá trị tồn tại, những người khác tự nhiên sẽ đảm bảo cho ngươi không chết." Đôi mắt hung ác của Hùng Ngao trợn trừng nhìn Lục Tiểu Thiên nói.

"Vãn bối sẽ dốc toàn lực." Lục Tiểu Thiên gật đầu, không dám ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ giở trò gì.

Bích chướng thổ hoàng sắc trước mặt này, cũng không phải là cấm chế đặc thù gì để ngăn cản người và yêu thú tiến vào, chỉ là một tầng linh tráo có chứa chút Thổ hệ linh lực mà thôi. Tu sĩ bình thường cũng có thể tiến vào trong đó. Chỉ là do khí tức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ quá mức mạnh mẽ, một khi xuất thủ sẽ gây ra linh lực ba động đáng sợ trong thiên địa, đủ để khiến cho bản nguyên linh lực ở nơi này mất đi sự cân bằng. Từ đó dẫn đến linh lực tràng ở nơi này bị sụp đổ, xuất hiện lượng lớn dị tượng. Chính giống như trước đó, ba người Hùng Ngao, Tuyệt Tâm Chân Nhân và Quỷ Tôn Giả xuất thủ đánh về phía cấm chế xung quanh Phù Đồ Tháp, khiến cho không trung xuất hiện lượng lớn vòng xoáy, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể nào dễ dàng phi hành giống như bình thường, chỉ có thể gian nan tiến từng bước.

Một khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất thủ, tuyệt thế linh vật bên trong bích chướng vì vậy mà biến mất, tự nhiên chính là được không thể bù mất. Dù sao mấy người Quỷ Tôn Giả tới nơi này cũng chính là vì tìm kiếm bảo vật do Phiêu Miểu Tôn Giả lưu lại, nếu như có thể dễ dàng đắc thủ, cũng sẽ không thể tới lượt mấy tên tiểu bối Kim Đan kỳ bọn họ.

Mà trước khi mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ này xuất hiện, trên không trung xuất hiện cảnh gió tanh mưa máu, còn có lời nói của mấy người này trước đó, Lục Tiểu Thiên đại khái cũng có thể phán đoán ra ngoại trừ mấy người Xích Vân Tang ra, trước đó rất có khả năng còn có những tu sĩ Kim Đan kỳ khác đi cùng vơi mấy người này, chỉ là có khả năng đã gặp phải phản phệ của một số cấm chế lợi hại, ngay cả mấy người Quỷ Tôn Giả cũng không thể nào bảo vệ được toàn bộ người của mình, chỉ có thể bảo vệ mấy người thân nhất, kết cục của những người khác khẳng định là đã bị ruồng bỏ.

Có thể thấy cấm chế trong Phiêu Miểu Điện này có mạnh có yếu, có cái có tính công kích, cũng có cái bởi vì linh lực mất đi sự cân bằng mà tự hủy, mà có một số cấm chế, thậm chí có khả năng uy hiếp tới tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Lục Tiểu Thiên đi theo đám người Thiết Thi Bọc, Xích Vân Tang xuyên qua bích chướng thổ hoàng sắc, còn mấy người Tuyệt Tâm Chân Nhân ở bên ngoài nhẫn nại chờ đợi.

Sau khi tiến về phía trước hơn trăm dặm, quay đầu nhìn lại, bích chướng đó sớm đã biến mất ở bên trong cát vàng cuồn cuộn, ngay cả nguyên thần cũng không thể nào dò xét được quá xa. Lục Tiểu Thiên chỉ có thể đi theo đám người, mà không hề phát hiện ra cấm chế gì, tự nhiên hắn cũng không có quyền lên tiếng.

Trên đường đi Lục Tiểu Thiên cũng không nói một câu, chỉ tập trung tinh thần chú ý mọi hoàn cảnh xung quanh. Đi cùng với đám người này cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu thật sự sau này không còn giá trị gì để lợi dụng, hắn là sống hay là chết hoàn toàn là nhờ vào một câu nói của người khác. Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không thích loại cảm giác này. Cho dù là một mình xông pha bên trong Phiêu Miểu Điện sẽ nguy hiểm hơn vạn phần, tùy thời cũng có khả năng vẫn lạc, nhưng cũng sẽ có một tia sinh cơ. Ngược lại Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ không muốn giao phó sinh tử của bản thân vào trong tay người khác
Bình Luận (0)
Comment