Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 648 - Chương 648: Âm Dương Yêu Sa

Chương 648: Âm Dương Yêu Sa Chương 648: Âm Dương Yêu Sa

Tuyệt Viễn đã hạ tử thủ, Bát Quái Tỏa Yêu Trận ứng phó với tu sĩ Kim Đan trung kỳ là đã có chút cật lực. Lần trước giết chết Vương Đà Quái, tính cả bản thân Lục Tiểu Thiên, còn có sự trợ giúp của Đế Khôn, nhưng vẫn bị Vương Đà Quái ám toán, suýt tí nữa chết trong tay Vương Đà Quái. Càng đừng nói đến tên Tuyệt Viễn trước mắt này còn là một cao thủ Kim Đan hậu kỳ, tu vi tuy rằng không có tinh thâm như Xích Vân Tang, nhưng thực lực cũng mạnh hơn Vương Đà Quái một đoạn, Bát Quái Tỏa Yêu Trận tự nhiên là không ngăn nổi.

Nếu như để hai người này vây công, bản thân chắc chắn sẽ chết, trong lòng Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia minh ngộ, mấy khỏa Hóa Sa Thảo Đảm lông xù xì từ trên người bay ra, trên không trung nổ tung thành một đoàn khí vụ mịt mờ.

Âm Dương Ngư vốn đang đau khổ chống đỡ dưới đao khí của Tuyệt Viễn lúc này kêu lên vui mừng, hút hai đoàn vụ khí màu lục đó vào trong cơ thể, sau đó thân hình đột nhiên phóng lớn lên vô số lần. So với trước đây âm dương điều hòa, khí tức cân bằng, lúc này Âm Dương Ngư giống như hai đầu Yêu Sa vậy, Hóa Sa Thảo Đảm, hiệu dụng quả nhiên phi phàm.

Âm Dương Ngư trước đó đã biến thành Âm Dương Yêu Sa (cá mập) tướng mạo hung ác. Hai đầu Yêu Sa đầu đuôi tương liên, nhanh chóng bơi lội. Một cái Thái Cực Âm Dương Đồ cực lớn trực tiếp bay lên trên đỉnh đầu Tuyệt Viễn. Từ trong miệng Âm Dương Yêu Sa phân biệt phun ra hai sợi dây một đen một trắng thô to như quyền đầu, giống như linh đằng bay tới vây chặt Tuyệt Viễn.

Hai sợi dây một đen một trắng này không phải là những sợi tơ bình thường đơn giản như vậy, bên trong phát ra một cỗ khí tức phá hoại mạnh mẽ. Tuyệt Viễn liên tục bổ ra mấy đao, đao khí đều bị hai sợi dây đen trắng này đánh tan. Nếu như thật sự để hai sợi dây này quấn lấy, cho dù là y, sợ rằng cũng không thể may mắn thoát được.

Sợi dây phun ra từ trong miệng Âm Dương Yêu Sa càng ngày càng dài, bao vây Tuyệt Viễn kín kẽ ở giữa. Trong chốc lát, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tuyệt Viễn, chỉ nghe được bên tai, vẫn là âm thanh một mảnh đao khí tung hoành va chạm kịch liệt với hai sợi dây trắng đen đó.

"Tiểu tử, không ngờ cũng có vài phần môn đạo, bất quá công pháp cổ quái đó của ngươi chắc hẳn đã sắp tới cực hạn rồi chứ." Hùng Bá nhìn thấy lực lượng của Lục Tiểu Thiên đang dần tiêu tán, miệng không khỏi cười gằn nói.

Lúc này hai tay Lục Tiểu Thiên cầm đao, ngạnh kháng móng vuốt giống như một ngọn núi nhỏ kia. Còn Hùng Bá vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng người, không môn phía trước đại lộ ra. Chỉ bất quá Lục Tiểu Thiên lúc này đã bị Hùng Bá trấn áp, trong cơ thể không chỉ có pháp lực, mà còn có cỗ lực lượng quỷ dị do Thôn Hồn Đại Pháp mang đến, cũng đã vận chuyển tới cực hạn. Sắc mặt Lục Tiểu Thiên đỏ lên, căn bản không thể rút ra tinh lực dư thừa để đối phó với sơ hở của Hùng Bá, cho dù là có lòng, nhưng cũng không có năng lực đó.

"Rống!"

Hùng Bá há to miệng, một hạt châu màu đỏ như máu đan xen khí tức pháp lực bạo ngược, đánh về phía đầu Lục Tiểu Thiên. Đòn này nếu như bị đánh trúng, phỏng chừng cả đầu cũng bị hạt châu đó đánh nát. Trong lòng Lục Tiểu Thiên kêu lên lộp bộp, cắn răng một cái, sưu sưu, hai cây Háo Nha sắc bén từ trong túi trữ vật bây ra.

Lúc này hắn đã không thể nào điều động được lực lượng khác. Háo Nha là linh phù pháp khí, không cần phải dùng pháp lực để khống chế, chỉ cần thần thức khống chế là được. Hai cây Háo Nha một trái một phải, chặn lại hạt châu màu đỏ như máu kia. Phù văn bên trên chớp động không thôi. Bất quá khi Vương Đà Quái đối phó với hắn, cặp linh phù pháp khí này đã tiêu hao không ít, còn chưa kịp khôi phục lại hoàn toàn. Lúc này lại đón đỡ một kích tuyệt mạnh của Hùng Bá, bên trên bắt đầu xuất hiện một số vết nứt nho nhỏ. Trong lòng Lục Tiểu Thiên đau đớn, càng có thêm vài phần sát ý.

Bất quá chính vào lúc Hùng Bá đang đắc ý, trong mắt Lục Tiểu Thiên lại lóe qua một tia cười lạnh. Hùng Bá lúc này cũng không hề chú ý tới vẻ cười lạnh trong mắt Lục Tiểu Thiên, vừa định cho thêm một đòn. Đột nhiên, vỏ đao vốn ở bên hông Lục Tiểu Thiên, bị y phục che đi gần nửa lại không hề có chút dấu hiệu nào mà hóa thành một bàn tay khô gầy. Năm ngón tay khẽ cong lại giống như cái móc câu, giống như mỏ chim vậy, trực tiếp mổ về phía ngực Hùng Bá.

Môt cỗ nguy cơ mạnh mẽ, đủ để nguy cấp tới tính mạng đột nhiên dâng lên, Hùng Bá đại kinh thất sắc. Cho dù là Lục Tiểu Thiên tế ra linh thú, với việc lúc này y đang chiếm thế thượng phong, cho dù có thêm linh thú, y muốn đánh là đánh, muốn lui là lui, có đầy đủ thời gian để ứng phó. Nhưng trước mắt bàn tay khô gầy này lại đột nhiên xuất hiện mà không hề có dấu hiệu nào trước đó. Hơn nữa y lúc này còn đang giữ nguyên tư thế đứng thẳng người, không môn trước ngực mở rộng. Bàn tay khô gầy đó không gặp bất cứ cản trở nào, trong nháy mắt đã sắp đụng vào ngực Hùng Bá.

Trong lúc sinh tử tồn vong, Hùng Bá hét lớn một tiếng, trước ngực lóe lên quang mang, không ngờ lại lăng không xuất hiện một khối hộ tâm kính màu bạc cổ xưa chặn lại trước ngực. Cánh tay khô gầy đó vừa hay mổ lên trên hộ tâm kính trước ngực Hùng Bá. Hộ tâm kính này vô cùng kiên cố, bùm một tiếng vang lên dữ dội, cánh tay khô gầy lập tức bị văng ngược trở về.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên trầm xuống, bởi vì bản thân tu vi không cao, sau khi luyện hóa Tử Diệp Chân Ô, thực lực phát huy ra được còn không bằng khi Vương Đà Quái sử dụng. Lúc này một kích súc thế thắng ở chỗ bất ngờ, không kịp đề phòng. Một khi Hùng Bá đã có phòng ngự, muốn tìm cơ hội đột kích giống như vừa rồi quả thật là khó càng thêm khó.

Cánh tay khô gầy bị văng ngược lại chỉ hơi chững lại, liền đổi một góc độ khác, lần nữa mổ về phía tiểu phúc nơi yếu hại của Hùng Bá.
Bình Luận (0)
Comment