Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 652 - Chương 652: Nhân Hình Yêu Tích

Chương 652: Nhân hình Yêu Tích Chương 652: Nhân hình Yêu Tích

Tạm không quản Thiết Thi Bọc như thế nào, y đã trúng phải ám toán của Xích Vân Tang, bị lực lượng lôi điện của Hà Vũ Lôi Quả đánh trúng, không chết cũng phải bị lột xuống mấy lớp da. Nhất là đối với loại Thi Bọc yêu tà chi vật như y, lực phá hoại của lôi điện càng thêm kinh người, coi như Thiết Thi Bọc quả thật không chết, chí ít hiện tại nguyên khí cũng đã đại thương phía hoàn thành không gây ra được trò trống gì.

Một điểm nữa khiến trong lòng Lục Tiểu Thiên có mấy phần hưng phấn chính là tiểu Hỏa Nha bên trong túi linh thú tựa hồ lại còn hưng phấn hơn trước đây mấy phần, xem ra khoảng cách tới linh hỏa lợi hại kia hẳn là càng gần hơn rồi.

Sau khi bay đi hơn mười dặm, giữa đường lại gặp phải hai đạo Phi Thiên Sa Huyệt cỡ nhỏ, mang theo một mình Lục Tiểu Thiên, Xích Vân Tang không còn dám lăng không phi hành, mà đổi thành đi bộ, đồng thời triệu hồi ra một con bát giai Niết Hỏa Nghĩ, trên trán có một chữ Vương, để Niết Hỏa Nghĩ chở Lục Tiểu Thiên tiến lên. Niết Hỏa Nghĩ nóng nảy không thôi, tính công kích mười phần, mới vừa đi ra, liền muốn công kích Lục Tiểu Thiên, may mắn là bị Xích Vân Tang kịp thời ngăn lại. Nhìn hai con ngươi đỏ bừng và điên cuồng to cỡ quyền đầu của Niết Hỏa Nghĩ , Lục Tiểu Thiên coi như minh bạch trước đây vì sao Xích Vân Tang không cho phóng xuất nó trợ giúp ngăn cản Lục Tiểu Thiên ngăn cản hai người Hùng Bá và Tuyệt Viễn. Với hung tính của Niết Hỏa Nghĩ này, nếu là không có Xích Vân Tang ước thúc, làm trở ngại chứ không giúp được gì cũng là rất bình thường. Bất quá Xích Vân Tang bất động thanh sắc lại lấy ra một con bát giai chiến thú, ngược lại để Lục Tiểu Thiên lần nữa mở mang tầm mắt. Đi cùng với Xích Vân Tang này càng lâu, thì càng cảm thấy thủ đoạn người này sâu không lường được.

Ở loại hoàn cảnh ác liệt này, yêu thú không nhiều, nhưng bốn phía một mảnh hoang vu, đều là địa phương đầy nguy hiểm. Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng căn bản không đi nhanh được. Lục Tiểu Thiên trên đường đi cũng chú ý tới lượng lớn cấm chế không ổn định ở bốn phía, xác thực không cách nào dung nạp lực lượng khổng lồ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Một khi vượt qua khả năng thừa nhận ở mức cao nhất, rất nhiều nơi đều sẽ sụp đổ tan rã. Cấm chế đổ sụp phần lớn cũng uy hiếp không được sự an toàn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Bất quá linh vật tổn hại lại khiến mấy người Quỷ Tôn Giả không đành lòng. Dù sao mấy người Quỷ Tôn Giả, Tuyệt Tâm đạo nhân, Hùng Ngao cũng không phải rảnh rỗi không gì làm, vô duyên vô cớ tới đây làm gì.

Lúc này thương thế của Lục Tiểu Thiên vẫn chưa hồi phục, đại đa số thời điểm hắn chỉ chỉ điểm cho Xích Vân Tang như thế nào tận lực tránh khỏi trận pháp cấm chế. Dù sao với sắc mặt tái nhợt và tình trạng cơ thể của hắn, nếu không có Xích Vân Tang giúp đỡ, thực lực hắn lúc này thậm chí còn không sánh bằng một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuyệt đối không cách nào sinh tồn ở trong loại hoàn cảnh ác liệt này.

Bốn phía vẫn một mảnh hoang vu, âm thanh gió lạnh gào thét thổi vào tai, cát vàng cuồn cuộn che phủ tầm mắt cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng vô pháp trực tiếp dùng mắt thường nhìn ra xa được. Ca sát! Đang lúc khi hai người tiến đến một chỗ thung lũng địa thế phức tạp, dưới mặt đất đột nhiên vang lên hai tiếng nứt vỡ. Chỉ thấy dưới mắt đất xuất hiện xuất hiện hai vết nứt thô to, kéo lan về phía Xích Vân Tang và Niết Hỏa Nghĩ với tốc độ kinh người.

Xích Vân Tang hừ lạnh một tiếng, chân giẫm mạnh xuống mặt đất. Hai đạo khí kình cương mãnh liền chui xuống dưới đất, mặt đất vốn vẫn coi là yên bình giống như là bốc lên một cơn lốc xoáy. Khí kình và khe hở lan tràn dưới mặt đất kia đụng vào nhau. Hai đạo lực lượng bất đồng chạm vào nhau, đột nhiên trong lòng đất tựa hồ như có hỏa dược bạo tạc, nổ văng lên lượng lớn cặn bã và đất bùn. Hai thân ảnh màu vàng nâu từ trong đất bùn tán loạn bay lên như tia chớp, một trái một phải, phân biệt đánh về phía hai người Lục Tiểu Thiên và Xích Vân Tang.

Lục Tiểu Thiên định thần nhìn kỹ lại. Lúc này mới phát hiện từ lòng đất nhảy lên lại là một loại mọc ra hai chân cường kiện hữu lực, đứng thẳng như là con người vậy. Phần đầu lại nhỏ và nhọn giống như loài Địa Tích (thằn lằn) vậy. Hai con mắt giống như mắt người phân biệt nằm ở hai bên, thần sắc mang theo một cỗ âm tàn và xảo trá. Phía sau kéo lấy một cái đuôi thật dài, vẻ trí tuệ trong mắt xen lẫn chút âm tàn. Ngoại trừ hai tay phủ kín lân phiến ra, thì không khác gì người thường. Hai chân lại là chân yêu thú, chỉ có ba ngón, thon nhỏ như chân thường nhân, nhưng lại trông cực kì rắn chắc. Rất giống một tên Nhân tộc tâm tư độc ác, nhưng từ ngoại hình của nó, rõ ràng lại là yêu vật, nằm giữa yêu thú và yêu tu trông vô cùng hiếm thấy.

Hai con nhân hình Yêu Tích này liếc nhìn nhau một cái, một trái một phải, phân biệt đánh về phía hai người Xích Vân Tang và Lục Tiểu Thiên, tốc độ nhanh đến kinh người.

"Múa rìu qua mắt thợ mà dám làm càn, Lục đạo hữu chớ sợ, có ta ở đây nhất định sẽ bảo hộ đạo hữu chu toàn." Xích Vân Tang sắc mặt trầm xuống, bàn tay nâng lên một chút. Xích hắc bảo tháp kia lăng không bay lên, hình thể phóng đại trên không trung. Phía trên bảo tháp, hai màu đỏ đen quang hoa đại phóng, như là một cái tuyệt thế bảo tháp lâm không trấn áp xuống.

Nhân hình Yêu Tích đang lao về Xích Vân Tang kêu lên kinh hô, lân phiến toàn thân trên dưới đều dựng ngược lên. Hình thể không ngờ lại tự nhiên cao lên hơn ba trượng, giống như là một tôn cự nhân cái thế. Bàn tay vươn ra, không ngờ lại lăng không trực tiếp chộp về phía xích hắc bảo tháp. Đồng thời cái miệng nhỏ của nhân hình Yêu Tích mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra, tiếp sau đó là một làn sương mù màu đỏ sẫm.
Bình Luận (0)
Comment