Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 671 - Chương 671: Cũng Phải Giết Thôi

Chương 671: Cũng phải giết thôi Chương 671: Cũng phải giết thôi

"Phụ thân ta nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro!" Hùng Bá vô cùng hư nhược nhìn Lục Tiểu Thiên cầm Liệt Địa Đao đi tới gần, vẻ mặt oán hận nói.

"Ngươi cũng không nhìn thấy được ngày đó đâu." Lục Tiểu Thiên lạnh giọng nói.

Lúc này dưới sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Thiên, Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc nhanh chóng chạy tới, lập tức vô cùng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Bọn họ tận mắt chứng kiến Hùng Bá một mạch đuổi giết Lục Tiểu Thiên tiến vào trong cấm chế này, không nghĩ tới mới qua một nén hương thời gian, hình thế đã phát sinh nghịch chuyển như vậy, thật là có chút bất khả tư nghị. Hai người họ dưới sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Thiên tiến vào trong cấm chế này, chỉ gặp phải kiếm khí công kích rải rác, nhấc tay liền có thể đánh tan. Đối với sự lợi hại của cấm chế này tự nhiên là không có nhận thức trực quan về nó, vì thế đối với một màn trước mắt mới càng cảm thấy quá ly kỳ.

Lúc này trạng thái của Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc cũng không phải là rất tốt. Ngực Thiết Thi Bọc bị lõm xuống một lỗ nhỏ, cánh tay trái vô lực rủ xuống. Còn Xích Vân Tang lúc này đầu tóc rối loạn, tóc trên trán bên trái cơ hồ cùng với da đầu bị lọt ra một mảnh nhỏ, khóe miệng còn vương tia máu.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng giật mình, thực lực hai người này hắn cũng biết rất rõ. Đặc biệt là Xích Vân Tang, Lục Tiểu Thiên mấy lần thấy y xuất thủ, sự đáng sợ của Xích Vân Tang hắn cũng vô cùng rõ ràng, không ngờ mới chỉ giao thủ trong chốc lát, lại trở nên chật vật như vậy.

Nói như thế, người này càng không nên lưu lại, sát cơ Lục Tiểu Thiên tăng lên mãnh liệt, Liệt Địa Đao trong tay hóa thành một luồng kim quang chém xuống.

"Thằng nhãi, ngươi dám!" Lúc này thế thân của Hùng Ngao và Song Đầu Thi Thứu một trước một sau giết vào trong cấm chế. Ở cách phía sau Thiết Thi Bọc và Xích Vân Tang khoảng chừng hơn hai mươi trượng.

Nhìn thấy một màn trước mắt, mắt Hùng Ngao không khỏi trợn trừng như muốn rách cả mí mắt, xông về phía Lục Tiểu Thiên rống lớn.

Dám hay không dám thì cũng phải giết thôi, Lục Tiểu Thiên mặt lạnh như tiền, ngay trước mặt Hùng Ngao một đao chém xuống, trực tiếp xoẹt qua cổ Hùng Bá, một cái đầu lâu to tướng rơi xuống mặt đất, lượng lớn máu tươi bắn thẳng lên cao.

Một cái nguyên thần từ bên trong thân thể không đầu kia lao ra, cũng bị Lục Tiểu Thiên trực tiếp bắt lấy, bỏ vào trong cái bình nhỏ chuyên môn dùng để phong ấn nguyên thần.

"Trả nguyên thần của nhi tử ta đây!" Hùng Ngao rống lớn, nhanh chóng lao tới.

Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía. Vốn bọn họ còn cho rằng Lục Tiểu Thiên chỉ giỏi về trận pháp, xưa nay cũng vô cùng điệu thấp, không nghĩ tới lại là một người gan to bằng trời như vậy. Một khi đã động sát tâm, quả thật là có sức chín Trâu cũng không níu kéo lại được. Trước mặt một Yêu Tu Nguyên Anh kỳ giết chết hậu đại trực hệ của họ, còn thu lấy cả nguyên thần. Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc tự hỏi bản thân cũng cảm thấy sẽ không có khí phách như vậy.

Nhìn thấy thế thân của Hùng Ngao giết tới, Thiết Thi Bọc trực tiếp muốn ngăn ở trước mặt Lục Tiểu Thiên. Xích Vân Tang nhìn thấy cử động của Thiết Thi Bọc, cũng nghiến răng không nguyện rớt lại phía sau. Chỉ là hai người họ lại đồng thời nhận được truyền âm của Lục Tiểu Thiên, trong lòng liền tràn đầy kinh ngạc, không hề chần chừ, trực tiếp nghe theo lời nói của Lục Tiểu Thiên lui về sau.

Hai người cùng nhất trí di chuyển theo sự hướng dẫn của Lục Tiểu Thiên, về phần thế thân của Hùng Ngao, trong mắt y chỉ có Lục Tiểu Thiên, muốn đoạt lại nguyên thần của Hùng Bá. Bởi vì Hùng Ngao dùng man lực lao thẳng tới, nên chỉ trong nháy mắt, mấy chục đạo kiếm khí từ các hướng bất đồng hoành không chém tới.

Nơi Lục Tiểu Thiên dẫn dụ Hùng Bá tiến vào là một địa phương có kiếm khí công kích tương đối kịch liệt. Lúc này Hùng Ngao dùng man lực trực tiếp xông thẳng tới mà không chút cố kỵ như vậy, tự nhiên cũng kích hoạt công kích của cấm chế ở bốn phía trở nên mãnh liệt hơn. Kiếm khí tung hoành khắp nơi, ngay cả Lục Tiểu Thiên đang lui lại cũng bị ảnh hưởng nhất định, bị kiếm khí đột nhiên sản sinh ra chém trúng phần lưng, gây ra một vết thương sâu tới tận xương.

Lúc này Hùng Ngao thân là mục tiêu công kích chủ yếu của kiếm khí, tình cảnh tự nhiên càng thêm đáng sợ. Kiếm khí tung hoành rậm rạp, Lục Tiểu Thiên chỉ thấy qua trong Bát Quái Tỏa Yêu Trận là có kiếm khí nhiều như vậy. Nhưng Bát Quái Tỏa Yêu Trận chỉ là tứ giai đỉnh phong sát trận, sự chênh lệch với kiếm khí trong cấm chế này không phải chỉ là một điểm nửa điểm. Mỗi một đạo kiếm khí, đều đủ uy hiếp tới một tu sĩ Kim Đan kỳ. Tuy rằng đối với cao thủ Kim Đan hậu kỳ, đặc biệt là thế thân của Hùng Ngao loại tồn tại cơ hồ có thể quét ngang toàn bộ Kim Đan kỳ này, lực công kích của kiếm khí cũng không phải là mạnh, nhưng mấy đạo, mười mấy đạo, mấy chục đạo liên hợp lại thì uy lực cũng không thể nào xem thường được. Đặc biệt là lúc này Hùng Ngao đã bị nộ khí công tâm, quyền đầu to như cái bát mấy lần đánh ra, quyền cương như thực chất trực tiếp đập nát những kiếm khí đó. Thế thân của Hùng Ngao dùng chiêu thức cực kỳ đơn giản, nhưng trong một quyền một cước này, uy lực còn mạnh hơn khi Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc xuất thủ nhiều.

Thiết Thi Bọc nhìn thấy mà trong lòng phát lạnh. Trước đó y chính là ngạnh kháng với thế thân của Hùng Ngao như vậy. Y tự cho rằng với thể phách đủ cường đại của mình, lại cộng thêm lực đạo y cũng không hề nhỏ, chỉ cần không phải là bản tôn Nguyên Anh lão tổ hoặc là Yêu Tu thập giai trở nên đích thân tới, Thiết Thi Bọc cảm thấy họ muốn thu thập mình sợ rằng cũng không phải là chuyện dễ.
Bình Luận (0)
Comment