Chương 703: Một kiếm Tây lai
Chương 703: Một kiếm Tây lai
*Một kiếm Tây lai: Một kiếm tới từ phía Tây.
"Nhục thân Phù Đồ Hành Tăng cũng đã muốn động thủ rồi, khiêu khích hay không khiêu khích thì cũng có khác gì nhau?" Lục Tiểu Thiên cười nói. Việc đã đến nước này, Lục Tiểu Thiên ngược lại còn trấn định hơn trước kia rất nhiều.
Giọng điệu La Trung Đình ngừng trệ, sau đó vô cùng chán nản nói: "Thôi đi, cho dù sự việc đã không thể nào thay đổi, nhưng ta cũng không thể nào trấn định được như người. Nếu như ngươi có thể sống lâu thêm chút nữa, tiền đồ chắc hẳn là bất khả hạn lượng, thật sự là có chút đáng tiếc."
Lần đầu tiên trong giọng điệu của La Trung Đình có thêm vài phần kính ý với Lục Tiểu Thiên. Cho dù trước đó Lục Tiểu Thiên đã biểu hiện ra tâm tư vô cùng kín đáo, gặp chuyện không loạn, đều có thể nói rõ Lục Tiểu Thiên là một người có tâm cơ cực sâu. Dạng đối thủ như hắn sẽ khiến cho địch nhân vô cùng kiêng kị, nhưng người có tâm cơ càng sâu, năng lực khống chế toàn cục cũng càng mạnh. Một khi đối mặt với cục diện đã mất kiểm soát, thì sẽ còn biểu hiện ra vẻ hoảng loạn hơn cả người thường, hoặc là càng bộc phát ra sự điên cuồng kinh khủng hơn nữa.
Loại người như vậy La Trung Đình đã gặp nhiều rồi. Nhưng khi Lục Tiểu Thiên đối mặt với nhục thân Phù Đồ Hành Tăng mà không cách nào địch lại, lại biểu hiện ra một vẻ tiêu soái thoải mái. Điều này khiến La Trung Đình thấy rằng dù cho Lục Tiểu Thiên có tâm trí và mưu kế cực sâu, nhưng trong tim vẫn còn vài phần ánh sáng và sự tiêu soái thoải mái tới tự chính bản tâm hắn. So với những tu sĩ tầm thường tràn đầy sát phạt và ngoan độc, rồi trong sự sát phạt và toan tính đó lại dần đánh mất đi tự ngã, luôn luôn quên đi một viên bản tâm lúc ban đầu thì còn đáng tôn kính hơn nhiều.
Lục Tiểu Thiên lúc này cũng không hề nghĩ nhiều như vậy, đối mặt với thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế có nhiều hơn nữa, cho dù hắn có tính toán xa tới đâu thì cũng chỉ là phù vân mà thôi. Chí ít đối diện với một chưởng của nhục thân Phù Đồ Hành Tăng vỗ xuống, Lục Tiểu Thiên liền cảm giác toàn bộ sinh cơ của bản thân đều đã bị chưởng ảnh to lớn đó bẻ gãy. Cho dù là Khôi Lỗi Oa Oa, cũng bất quá chỉ có thể ngăn cản chưởng ảnh to lớn đó trong chốc lát mà thôi. Chốc lát qua đi, hắn ngay cả năng lực chạy trốn cũng không thể, nhất định sẽ chết chắc.
Ầm! Gây ra tiếng nổ vang lớn lại không phải là chưởng ảnh do nhục thân Phù Đồ Hành Tăng vỗ xuống, mà là toàn bộ tiểu không gian bị phong bế này đang chấn động. Một luồng khí tức tao nhã xuất hiện, nhưng trong sự tao nhã đó lại mang theo một sự sắc bén tuyệt thế, tựa hồ muốn xuyên phá cả thời không mà đến.
Bàn tay đang vỗ xuống của nhục thân Phù Đồ Hành Tăng cũng đột ngột dừng lại, nhục thân đó ngửa đầu gầm lên. Thay vào đó không phải là một loại băng lãnh vô tình như khi nhìn về phía Lục Tiểu Thiên và La Trung Đình, mà là một cỗ hận ý thao thiên.
Lục Tiểu Thiên còn chưa hiểu là đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhục thân Phù Đồ Hành Tăng đã điên cuồng tung ra vài quyền về phía không trung. Lập tức cả không gian giống như thiên băng địa liệt, toàn bộ không gian do một cấm chế khổng lồ cùng với các loại linh vật chống đỡ lập tức ầm ầm sụp đổ.
Trong vô tận hỗn loạn đó, một thanh quang kiếm trong suốt dài vài trượng từ phía Tây phá không lao tới. Quang kiếm được bao phủ bởi một quang tráo hình tròn trong suốt, giống như là một bào thai linh kiếm.
Cự kiếm đó cho người ta một loại cảm giác phiêu hốt bất định, nhưng trong sự phiêu hốt đó không hề mất đi khí tức sắc bén và bá khí bễ nghễ vô địch.
"Phiêu Miểu Kiếm Thai!" Âm thanh của La Trung Đình trong Cấm Hồn Châu lúc này có một tia sợ hãi không thể nào che giấu được.
"Phiêu Miểu Kiếm Thai là cái gì?" Lục Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi.
"Là vô địch kiếm ý mà Phiêu Miểu Tôn Giả để lại sau khi vẫn lạc, có lẽ lúc trước Phiêu Miểu Tôn Giả đã tự cảm nhận đại nạn của bản thân sắp đến, cho nên đã luyện kiếm ý của bản thân kết thành Đạo Nguyên Kiếm Thai, sau đó phong ấn nó lại. Để đề phòng những kẻ tâm thuật bất chính muốn lợi dụng hết thảy mọi thứ trong Phiêu Miểu Điện để lần nữa gây ra tai họa, làm nguy hại tới tu tiên giới! Hoặc có lẽ là có nguyên nhân nào khác không chừng." Âm thanh La Trung Đình khôi phục lại vẻ bình thường nói.
Lục Tiểu Thiên cảm giác được kiếm thai này có vài phần giống với vô số kiếm khí mà trước đó hắn đã gặp phải ở bên trong cấm chế, nhưng kiếm thai rõ ràng lại mạnh hơn vô số kiếm khí đó quá nhiều, chỉ là cụ thể như thế nào hắn cũng không dám quá khẳng định.
Thân hình quang kiếm bên trong quang tráo kia khẽ run lên, liền phát ra một đạo âm thanh khẽ ngâm vang, sau đó liền nhoáng lên vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, kiếm phong trực tiếp chỉ vào mi tâm nhục thân Phù Đồ Hành Tăng.
Nhục thân Phù Đồ Hành Tăng giận dữ gầm lên một tiếng. Thân thể lóe lên, không tránh không né, chiến diện lao tới thanh quang kiếm khổng lồ kia. Ầm! Nhục thân Phù Đồ Hành Tăng đánh ra một quyền, một ngọn núi cao lớn hơn trăm trượng trực tiếp bị một quyền trông rất nhẹ nhàng này san bằng. Thân hình kiếm thai kia khẽ run lên, khí kình phát tán ra tựa hồ muốn cắt đứt cả vùng không gian đang rất là không ổn định này. Quyền kình tràn ngập, kiếm khí tung hoành khắp nơi.
Khí kình trên không trung rung động không ngừng. Cho dù chỉ là kiếm khí loạn lạc, hoặc là lực lượng tỏa ra do Phù Đồ Hành Tăng đánh tan, nhưng đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, đều đủ để lấy mạng hắn. Lúc này trong không gian phong kín, dưới sự đại chiến của Phiêu Miểu Kiếm Thai và nhục thân Phù Đồ Hành Tăng, không gian khắp nơi đều sụp đổ, lượng lớn nham tương phóng thẳng lên tận trời. Không gian loạn lưu cũng xuất hiện tán loạn, hoàn cảnh xung đã ác liệt đến cực điểm.
Tuy nhiên cũng do đại chiến của một kiếm một tăng nhân này, mà không gian nơi đây đã bị phá ra mấy lỗ hỏng lớn, đủ để cho Lục Tiểu Thiên tháo chạy ra ngoài. Lục Tiểu Thiên hít vào một hơi, mạnh mẽ đè nén cảm giác khó chịu do uy áp của cuộc đại chiến kia mang đến, sau đó nhanh chóng bay về phía một lổ hỏng lớn trên đỉnh đầu.