Chương 704: Kết Anh Đan
Chương 704: Kết Anh Đan
Lục Tiểu Thiên bay trên không trung cực chậm, không thể không dốc hết sức tránh khỏi không gian đoạn lưu hỗn loạn. Cho dù hắn muốn tránh xé từ xa, nhưng vẫn bị hai cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt ép cho trên không trung ngã trái nghiêng phải, chật vật không thể chịu nổi.
Nham tương bắn lên tung tóe khắp nơi, không gian cấm chế và những ngọn núi lớn sụp đổ trên diện rộng. Chỉ là kiếm thai do Phiêu Miểu Tôn Giả lưu lại và nhục thân của Phù Đồ Hành Tăng, cùng với oán khí và một tia bản năng chiến ý lưu lại, mà đã đại chiến tới mức độ như vậy.
Một quyền kình trong lúc hỗn loạn đánh tới, phá vỡ cả hộ thân linh tráo của Lục Tiểu Thiên, trực tiếp đánh vào lưng hắn. Tốc độ một quyền này nhanh đến nỗi Lục Tiểu Thiên không kịp có chút phòng bị nào. Chỉ là trong lúc vội vàng ý niệm vừa động, vận dụng Như Ý Chiến Giáp hình thành một khối ngân sắc hộ giáp lóe lên lưu quang, liền xuất hiện ở phía sau lưng Lục Tiểu Thiên. Giống như được thần trợ giúp vậy, Như Ý Chiến Giáp mà hắn đoạt được từ chỗ Hùng Bá, trải qua mấy năm ngày đêm không ngừng liên tục tế luyện. Hiện tại Lục Tiểu Thiên đã có thể sơ bộ sử dụng được kiện pháp khí này.
Tuy rằng vẫn không thể nào vận dụng như ý giống như Hùng Bá, không thể nào phát huy ra được lực sát thương to lớn trong chiến đấu, nhưng chỉ dùng để phòng ngự, tạm thời vẫn còn miễn cưỡng có thể. So với việc để nhục thân trực tiếp đi thừa nhận khí kình hung hãn tán loạn ở bốn phía thì còn tốt hơn nhiều.
Phốc, nhưng cho dù là như vậy, sau lưng Lục Tiểu Thiên vẫn giống như bị lôi kích vậy, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Truyền tống trận ở đâu?" Lục Tiểu Thiên lần nữa truyền âm nói với La Trung Đình. Hắn đã dốc hết toàn lực, cũng chỉ mới bay ra được khoảng cách mấy chục trượng, hơn nữa còn đã bị thương. Hắn phóng mắt nhìn xung quanh, cũng không thể nào thấy rõ được phương hướng nào có truyền tống trận. Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút lo lắng. Với thực lực của hắn bây giờ, ở trong hoàn cảnh ác liệt đến cực điểm như vậy, có thể sống lâu thêm một khắc thì cũng hoàn toàn là do vận khí mà thôi.
"Căn cứ theo ký ức của Huyền Ngư lão tổ, hẳn là là chỉ cách Phạm Diễm Trì về phía Đồng Bắc không tới mấy trăm trượng." Trong giọng nói của La Trung Đình cũng mang theo vài phần khẩn trương. La Trung Đình cũng biết, không nhìn thấy truyền tống trận, hoặc là nói truyền tống trận không có dấu hiệu có thể khởi động. Thì Lục Tiểu Thiên tuyệt đối sẽ không thả y ra khỏi Cấm Hồn Châu. Việc cấp bách lúc này, chính là phải giúp cho Lục Tiểu Thiên thoát hiểm rồi nói. Nhưng đừng nói là Lục Tiểu Thiên, ngay cả chính y trước đây khi còn nhục thân Thiết Thi Bọc, đi lại ở trong phạm vi đại chiến của kiếm thai và nhục thân Phù Đồ Hành Tăng, cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn nguy hiểm. Lúc này La Trung Đình cũng không có tâm tư đi suy nghĩ vì sao Lục Tiểu Thiên lại có thể trong ngắn ngủi mấy năm đã luyện hóa và phát huy ra được uy lực của Như Ý Chiến Giáp tới mức độ như vậy.
Thân hình Lục Tiểu Thiên ở trên không trung lại run lên. Xương cốt răng rắc vang lên, một hơi gãy đi vài cái, nhưng hắn cũng không buồn để ý thân thể đã bị dư ba kiếm khí đả thương, thừa dịp khí kình và kiếm khí hỗn loạn trước mắt hơi giảm đi một chút, tốc độ liền tăng lên không ít. Nhưng hắn cũng không dám tăng tốc độ đến mức nhanh nhất, vẫn cứ lưu lại một chút dư lực, mới có thể ứng phó tốt hơn với những nguy hiểm tiếp theo tùy thời có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Khí kình vù vù vang lên bên tai, mấy sợi tóc bạc cũng cắt đứt, trên trán lại có thêm một vết thương nhàn nhạt. Nhưng đối với loại vết thương nhỏ này, Lục Tiểu Thiên căn bản không có thời gian đi bận tâm. Lúc này hắn đang bay qua phía trên không Phạm Diễm Trì.
Oanh! Phía trên không trung, một bóng người trông rất gầy gò, nhưng trong mắt Lục Tiểu Thiên lại to cao dị thường từ trên không trung rơi xuống, là nhục thân Phù Đồ Hành Tăng, đã bị kiếm thai chém rụng một cánh tay. Dù sao cũng không có nguyên thần khống chế, nhục thân không phải là đối thủ của Phiêu Miểu kiếm thai. Nhưng quang mang của cự kiếm trong suốt đó lúc này cũng đã ảm đạm không ít. Phập một tiếng, tựa hồ có đồ vật gì đó bị kiếm khí chém trúng, lượng lớn đồ vật từ trên không trung rơi xuống. Không ít thứ trực tiếp bị kiếm khí phá hủy, cũng có mấy loại linh vật rơi xuống ở bên cạnh, tim Lục Tiểu Thiên đập loạn xạ, rất có khả năng là túi trữ vật cất chứa linh vật của Phù Đồ Hành Tăng bị kiếm khí cắt đứt. Những thứ này là từ bên trong túi trữ vật đó rơi ra, trong đó có một thứ là một khối bia đá màu xanh to chừng một trượng vuông, ngoài ra còn có một cái ngọc giản, cách Lục Tiểu Thiên rất gần. Lục Tiểu Thiên nghĩ cũng không hề nghĩ, liền trực tiếp vươn tay chộp về phía hai món đồ vật gần bản thân nhất, sau đó đưa thẳng vào trong kết giới. Hắn lo lắng bỏ vào trong túi trữ vật cũng sẽ có chút rủi ro nguy hiểm.
"Kết Anh Đan!" Vừa thu xong hai món đồ đó, Lục Tiểu Thiên liền hối hận không thôi. Một bình dan dược sau khi bị chém vỡ tan, lộ ra bên trong là một viên đan dược màu lục hổ phách có đôi quang dực cực nhỏ, giống như là một con tiểu tinh linh biết bay múa vậy, không hề khác chút nào với Kết Anh Đan trong truyền thuyết. Ngưng kết Nguyên Anh không hề giống như Kết Đan có các loại Ngưng Kim đan tương ứng. Kết Anh Đan chỉ có một loại, có thể thủ pháp luyện chế của các tu tiên giới bất đồng, linh vật phụ trợ cũng hơi có chút khác biệt, Kết Anh Đan sẽ có chút khác biệt, nhưng Kết Anh Quả là chủ dược thì lại không bao giờ thay đổi.
Khoảng khắc Lục Tiểu Thiên nhìn thấy Kết Anh Đan, hắn nhất thời có chút ảo não. Cho dù là đang ở trong tình huống hỗn loạn như thế, phó nguyên thần của Lục Tiểu Thiên vẫn luôn chú ý mọi thứ xung quanh nên đã sớm quan sát thấy mấy đạo kiếm khí sắc bén vô song đang lăng không chém xuống.