Chương 709: Nơi đặt chân vắng vẻ
Chương 709: Nơi đặt chân vắng vẻ
"Vị tiền bối này thoạt nhìn bị thương rất nặng, nếu như tiền bối không chê, có thể đi cùng với tiểu nữ tới Nguyệt Ẩn Sơn Trang nghỉ ngơi mấy ngày." Hạng Liên Nhi giọng điệu ôn nhu nói.
"Thế thì cung kính không bằng tuân mệnh, nếu như ngày sau có cơ hội, sẽ báo đáp lại ân viện trợ hôm nay của đạo hữu. Ta thấy thân phận của đạo hữu không thấp, không cần phải xưng hô ta là tiền bối, gọi tại hạ Lục Tiểu Thiên là được." Lục Tiểu Thiên khách khí nói.
Hắn thầm nghĩ địa phương mới tới này không hề giống với bất cứ một chỗ nào mà bản thân đã đi qua. Mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ lại khách khí với một thiếu nữ Trúc Cơ kỳ xinh đẹp như vậy, thậm chí Phó Minh Viễn còn gọi nàng là thiếu chủ. Nhìn thấy tình hình như vậy, hắn làm sao còn dám tự xưng là tiền bối. Hơn nữa với trạng thái của hắn hiện tại, ở nơi địa phương xa lạ như vậy, cũng xác thực phải cần có một nơi dung thân.
Lục Tiểu Thiên cũng không quá lo lắng về việc đám người này có ý đồ gì xấu hay không. Vì nếu như có tâm tư gì đó, thừa dịp hiện tại hắn đang thụ thương mà động thủ là thích hợp nhất, không cần phải kéo dài thêm làm chi.
Về phần tên Phó Minh Viễn trông cũng không hề tôn kính thiếu nữ kia giống như biểu hiện bên ngoài. Chỉ bất Lục Tiểu Thiên cũng không có hứng thú xen vào việc tranh đấu giữa hai bên, đợi thương thế hắn tốt hơn một chút, lại thừa cơ rời đi là được.
Hai người Viên Cương, Từ Uyển hộ tống Hạng Liên Nhi, đi theo thuyền lớn của Phó Minh Viễn. Một hơi đi liên tiếp hơn nửa ngày, xuyên qua một màn sương mù rộng lớn trên mặt hồ, sau đó tiến vào một cửa sông. Hai bên bờ sông có các đình đài lầu các đứng sừng sững, những ngọn đèn thắp sáng rực rở vào ban đêm. Trên con đường ven sống, phàm nhân thế tục và tu tiên giả cảnh giới cao thấp bất đồng qua lại vô cùng rậm rạp. Từ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tới Luyện Khí Kỳ, số lượng cũng không phải là ít.
Nơi này có chút giống với Vọng Nguyệt Thành trước kia, chỉ bất quá phàm phu tục tử ở thế tục tựa hồ nhiều hơn một chút, hơn nữa quan hệ giữa tu tiên giả và phàm nhân cũng rất là bình thường. Ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ, tuy rằng không nhiều nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy mấy người. Điều này so với Vọng Nguyệt Thành thì hiếm hoi hơn nhiều.
Hai chiếc thuyền trước sau lại đi hơn trăm dặm mới tới được một bến thuyền. Phó Minh Viễn dặn dò một phen, liền cùng Từ Uyển, Viên Cương đám tu sĩ Kim Đan kỳ ngự không phi hành bay hơn mấy trăm dặm, sau đó dừng chân ở trong một dãy núi nhỏ liên miên, bên trên được phủ kín bởi mấy chục gian lầu các lớn nhỏ bất đồng.
"Nguyệt Ẩn Sơn Trang không phải có cấm chế hộ sơn sao, vì sao lại không mở ra?" Từ Uyển cau mày hỏi.
"Từ hơn nửa năm về trước, bên phía sơn trang bị mất đi nguồn cung linh thạch, cấm chế hộ sơn đã tạm thời ngừng lại. Số lượng linh thạch tiêu hao mỗi ngày của cấm chế hộ sơn là không nhỏ, hiện tại chỉ dựa vào thu nhập của bản thân sơn trang, miễn cưỡng duy trì được chi thiêu hàng ngày. Nếu như còn mở cấm chế hộ sơn, chỉ sợ không cần bao lâu, cả sơn trang liền như miệng ăn núi lở, sơn cùng thủy tận." Phó Minh Viễn cười khổ một tiếng nói.
"Nếu như vậy, cấm chế hộ sơn tạm thời cứ để vậy đi. Vị tiền bối này, làm phiền tiến bối an bài chỗ nghỉ chân trước rồi tính." Hạng Liên Nhi khẽ gật đầu dịu dàng nói.
"Thiếu chủ yên tâm, Phó mỗ nhất định sẽ an bài cho Lục đạo hữu thật tốt." Phó Minh Viễn gật đầu nói, " Thiếu chủ đường xa tới đây, chắc hẳn cũng đã có chút mệt mỏi, Phó mỗ đã cho thu dọn chỗ ở sạch sẽ. Mời thiếu chủ sớm nghỉ ngơi."
Hạng Liên Nhi gật đầu, đi cùng Từ Uyển và Viên Cương, và một tu sĩ trung niên Trúc Cơ kỳ tiến về chỗ của mình để nghỉ ngơi.
"Nguyệt Ẩn Sơn Trang mặc dù không phải là đầm rồng hang hổ gì, bất quá cũng có vài địa phương cấm kỵ. Lục đạo hữu, nếu như không có chuyện gì, tốt nhất đừng nên rời khỏi chỗ ở của mình. Nếu không khi gặp phải một số thứ không nên gặp, đến lúc đó thì sẽ không hay lắm đâu." Sau khi Hạng Liên Nhi rời đi, khuôn mặt vốn tươi cười của Phó Minh Viễn lập tức trầm xuống, dùng giọng điệu cảnh cáo nói với Lục Tiểu Thiên.
"Phó đạo hữu yên tâm, ta chỉ là cần một chỗ dừng chân, có một nơi để dưỡng thương là đã không tệ rồi. Còn về phần những cái khác, tự nhiên là sẽ nhắm mắt làm ngơ." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói. Hắn đã sớm nhìn hai nhóm người họ không hợp nhau, tự nhiên là không muốn mạo muội cuốn vào loại thế lực phân tranh này. Phó Minh Viễn rõ ràng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng chỉ cần không trêu chọc đến hắn, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ coi như là không thấy.
"Như thế thì rất tốt, xem ra Lục đạo hữu cũng là người thông minh, cùng người thông minh nói chuyện đúng là bớt đi rất nhiều việc. Đã như vậy, Chử Thất, dẫn Lục đạo hữu đi nghỉ ngơi, an bài một chỗ ở yên tĩnh, không được quấy rầy Lục đạo hữu dưỡng thương." Phó Minh Viễn rất hài lòng với thái độ của Lục Tiểu Thiên liền phân phó một thanh niên bên cạnh.
"Vâng, Lục tiền bối, xin mời đi bên này." Từ khi tiến vào sơn trang, tên thanh niên mày rậm này cứ một mực đi theo bên cạnh hắn nói.
Một lúc sau, hai người đi tới trước một trúc lâu, Lục Tiểu Thiên mới biết vì sao lúc đó Phó Minh Viễn lại nói một cách nhấn mạnh hai chữ yên tĩnh kia.
Tòa trúc lâu trước mặt này nằm trên một ngọn núi nhỏ, là nơi vắng vẻ nhất trong Nguyệt Ẩn Sơn Trang. Xung quanh được bao bọc bởi những gốc cây bình thường không chút bắt mắt và một số đê giai linh mộc, cơ hồ bao phủ hoàn toàn trúc lâu này.
"Lục tiền bối, chính là nơi này, tiền bối hãy sớm nghỉ ngơi! Vãn bối xin lui xuống trước." Chử Thất nhìn nét mặt của Lục Tiểu Thiên, lo lắng hắn không hài lòng với hoàn cảnh nơi này. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên chỉ là một ngoại lai giả, nhưng lửa giận của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không phải là thứ y có thể chịu nổi, vì thế mà muốn sớm lui xuống một chút.
"Ân, ngươi lui xuống được rồi." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Đối với người khác mà nói, nơi này tương đối vắng vẻ. Nhưng càng như thế lại càng hợp ý hắn, vắng vẻ như thế này vừa hay hắn có thể yên tâm dưỡng thương.