Chương 708: Vô Thương Thành
Chương 708: Vô Thương Thành
"Người này trông có vẻ như đã bị thương rồi, để cho hắn lên thuyền đi." Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Tiểu Thiên, thân thể bị dính chút hàn khí vẫn còn đang không ngừng run lẩy bẩy, trong lòng Hạng Liên Nhi có chút không đành nói.
"Tiểu thư, tình huống hiện tại của chúng ta có chút đặc thù, ngươi này lai lịch bất minh, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để cho hắn tự sinh tự diệt đi." Từ Uyển thấp giọng khuyên bảo.
Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, vốn còn tưởng rằng khi lên tới mặt nước, liền có thể ngự kiếm rời đi. Chỉ là tốc độ ác hóa của thương thế trong cơ thể vẫn hơn cả dự liệu của hắn. Dưới sự xâm nhập của hai thứ kiếm khí và hàn khí vào cơ thể khiến cho Lục Tiểu Thiên ứng phó vô cùng mệt mỏi. Cơ thể bị trọng thương thậm chí tạm thời không có cách nào ngự kiếm phi hành được. Về phần Hàn Băng Chi Dũ trong Pháp Châu hắn cũng đã sử dụng qua rồi, chỉ có thể khôi phục thương thế trong cơ thể, nhưng lại không thể nào ngăn cản được kiếm khí đang phá hoại ở bên trong, đó căn bản là trị ngọn không trị được gốc.
Vốn Lục Tiểu Thiên cho rằng thông qua truyền tống trận bỏ trốn là đã có thể bình yên vô sự, chỉ là không nghĩ tới mức độ lợi hại của kiếm khí đó quả thật là rất hiếm thấy trong đời hắn. Hiện tại Lục Tiểu Thiên thật sự rất cần một nơi để yên tâm dưỡng thương, nhưng trước mặt hắn lại có tới mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ. Với trạng thái bây giờ của hắn đã không thể nào đại chiến được. Về phần Đế Khôn.từ mấy năm trước sau khi nuốt vào viên yêu đan của Phi Thiên Ngân Thi kia, hiện tại vẫn đang trong thời kỳ mấu chốt để đề thăng thực lực. Nếu như không phải vào lúc bất đắc dĩ, Lục Tiểu Thiên cũng không muốn làm đứt đoạn việc tu hành của nó. Đương nhiên, nếu như đám người này có ý đồ xấu với hắn, thì đó sẽ là chuyện khác.
"Vẫn nên cứu lên đi, dù sao cũng là một mạng người." Hạng Liên Nhi khẽ thở dài nói. Tuy rằng nàng cũng không bị hãm hại, nhưng lúc này gia đạo sa sút, lại có biến cố lớn. Lượng lớn người trong Vương phủ đã bị xử tử, trong lòng nàng vô cùng thê lương. Nên nhìn thấy hiện trạng của Lục Tiểu Thiên, nàng càng trở nên dễ mềm lòng hơn trước đây vài phần.
"Thiếu chủ, vừa rồi vị đạo hữu này nói không sai. Vô Thương Thành nằm ở nơi giao giới giữa tam quốc, có quá nhiều những kẻ vì tiền mà bán mạng, những người mất nhà mất cửa cũng không phải số ít. Thiếu chủ người cho dù muốn quản, cũng chưa chắc có thể quản hết nổi. Người này nhìn qua có chút kỳ quặc, nếu cứu hắn, khả năng sẽ còn gây họa cho chúng ta." Phó Minh Viễn cười nói.
"Hành sự như thế nào, tiểu thư sẽ tự cân nhắc, cũng không cần Phó đạo hữu thay tiểu thư quyết định." Từ Uyển vốn cũng không tán thành việc cứu Lục Tiểu Thiên, chỉ bất quá Phó Minh Viễn này chỉ là một tên quản sự của Nguyệt Ẩn Sơn Trang, trong lời nói lại có vài phần xu thế muốn quyết chủ ý thay cho Hạng Liên Nhi, muốn áp đảo nhuệ khí của tiểu thư. Cỗ khí thế này nếu như không sớm dập tắt, về sau Hạng Liên Nhi cho dù là đến Nguyệt Ẩn Sơn Trang, chỉ sợ cũng khắp nơi bị người khác quản chế. Mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là phải áp chế người này một chút, lúc này nhất định phải tỏ thái độ. So sánh với điều này, vốn hành động cứu hay không cứu Lục Tiểu Thiên chỉ là thứ yếu, nhưng hiện tại lại biến trở thành không hề tầm thường chút nào.
Sắc mặt Phó Minh Viễn khẽ biến khi nghe thấy giọng điệu của Từ Uyển nhằm vào mình như thế, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, bất động thanh sắc cười nói. "Tại hạ chỉ là kiến nghị, dù sao tại hạ cũng ở Vô Thương Thành rất lâu rồi, cũng đã quen thuộc hết thảy nơi này, về phần quyết định như thế nào, tự nhiên là do thiếu chủ định đoạt."
"Nếu tiểu thư đã hạ quyết định rồi, thì không cần phải kiến nghị nữa." Viên Cương mặt không biểu tình, tuy rằng không hề nhiều lời, nhưng giọng nói lại không khách khí như Từ Uyển. Lão trực tiếp hỏi Lục Tiểu Thiên: "Vị đạo hữu này, có thể tự mình lên thuyền không?"
"Đa tạ." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Hắn ở trong nước quả thật có chút khó chịu. Nếu như có thể lên thuyền, tự nhiên là không ngại gì mà không đáp ứng. Hơn nữa từ trong miệng mấy người họ, hắn đại khái cũng đã nghe ra bản thân đã bị truyền tống tới Vô Thương Thành.
Lục Tiểu Thiên ở Lam Ma Hải Vực cũng được một đoạn thời gian không ngắn, mặc dù chưa hề đi qua tất cả thành trì lớn nhỏ trong Lam Ma Hải Vực, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói qua. Chỉ là hắn lại chưa hề nghe tới Vô Thương Thành, cho nên cũng cần phải tìm hiểu một chút tình huống cụ thể nơi này. Về phần liệu có lên được thuyền hay không, đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì quá lớn. Cho dù không có hai chiếc thuyền này vô tình ngang qua, và hắn tạm thời cũng không thể điều động được pháp lực để ngự kiếm phi hành, thì chí ít cũng có thể lấy từ trong kết giới ra một khối linh mộc to lớn để lênh đênh trên mặt hồ, không đến mức phải ngâm mình mãi trong nước.
Lời nói vừa dứt, Lục Tiểu Thiên đã nhảy vọt ra khỏi mặt nước, vô cùng tự giác đáp xuống bên cạnh mái chèo trong tay Viên Cương, không hề đi tới bên cạnh Hạng Liên Nhi.
Đúng là có chút tự hiểu lấy mình, trên mặt Viên Cương lộ ra một nụ cười.
Lục Tiểu Thiên vừa lên thuyền, hàn khí ở trong hồ thời khắc nào cũng quét tới đã vơi đi không ít. Nhưng những hàn khí đã xâm nhập vào trong cơ thể thì vẫn khiến thân thể hắn có chút run rẩy, thoạt nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.
"Vị đạo hữu này, trông rất là lạ mặt. Làm sao lại xuất hiện trong Vô Thương Hồ dưới thời tiết như thế này? Đây cũng không phải là thủ đoạn của một tu sĩ bình thường nên có a." Phó Minh Viễn tựa hồ không hề để tâm tới địch ý của Từ Uyển và Viên Cương, ngược lại còn mỉm cười nói chuyện với Lục Tiểu Thiên.
"Bị mấy tên cừu gia gây thương tích, không có chỗ trốn nên mượn nhờ vào hàn khí trong Vô Thương Hồ để thoát thân. Thân đã bị trọng thương, không thể nói là thủ đoạn hay không thủ đoạn. Nếu như ta thật sự lợi hại như thế, thì đã không tới mức bị thương tới như vậy." Lục Tiểu Thiên cười khổ một tiếng, âm thầm phản kích lại lời nói thăm dò của Phó Minh Viễn.