Chương 707: Vô Thương Hồ
Chương 707: Vô Thương Hồ
Bên trên Vô Thương Hồ, một chiếc thuyền có mái che, một lão giả đầu bạc trắng ngồi ở đầu thuyền. Trên tấm lưng hơi còng có chút gù đang đeo một cái nón tre, hai ống tay áo đang xoắn lên để lộ đôi tay cường tráng không phù hợp với độ tuổi của lão. Lão giả đang chậm rãi khua mái chèo, con thuyền liền lướt đi tiến về phía trước không nhanh không chậm với sự ổn định lạ thường.
Ở đuôi thuyền, một thiếu nữ khoác trên người một bộ váy dài màu đen, làn da trắng nõn, eo như lá liễu, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Chỉ là lúc này đôi lông mày đang cau lại, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện gì đó không vui. Nàng ngồi ở đuôi thuyền hai tay ôm đầu gối, hai mắt nhìn về phía mặt hồ một cách thất thần.
"Tiểu thư, ngoài trời gió lạnh, vào bên trong nghỉ ngơi đi." Lúc này một trung niên phụ nhân mặc váy tím từ bên trong đi ra, cầm theo một cái áo choàng khoác lên trên người thiếu nữ rồi khuyên nhủ nói.
Thiếu nữ cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dĩ nhiên sẽ không thể nào bị lây nhiễm được phong hàn nơi thế tục. Chỉ là Vô Thương Hồ này mỗi qua một đoạn thời gian, liền sẽ có một luồng hàn khí cực kỳ đáng sợ toát ra. Ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào đáy hồ cũng không thể nào chịu được lâu. Hiện tại bọn họ tuy rằng ở trên mặt hồ, nhưng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như thiếu nữ này, nếu ở bên ngoài quá lâu, ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng.
"Cũng không biết phụ vương và mẫu hậu hiện tại thế nào rồi, có từng yên vui hay không." Thiếu nữ u sầu thở dài nói.
"Vương gia chung quy cũng là máu mủ ruột thịt của bệ hạ, tuy rằng nhất thời bị phạt, nhưng cũng không tới mức mất đi tính mạng, chỉ là tạm thời mất đi tự do mà thôi. Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, bệ hạ sẽ niệm tình cũ, mà đặc xá cho vương gia." Phụ nhân váy tím an ủi nàng nói. "Hiện tại điều duy nhất vương gia không buông xuống được chính là công chúa, tiểu thư phải tự bảo trọng bản thân mới phải, sớm ngày đột phá tới Kim Đan kỳ, là có thể giải vây cho vương gia."
"Ừm, Từ di, con biết rồi, khi tới Nguyệt Ẩn Sơn Trang, con sẽ chuyên tâm tu luyện, tranh thủ thời gian sớm ngày đột phá cảnh giới hiện tại." Thiếu nữ tên Hạng Liên Nhi gật đầu nghiêm túc nói.
Trong lòng phụ nhân váy tím tên Từ Uyển yếu ớt thở dài, ngoài miệng mặc dù khuyên can Hạng Liên Nhi như thế, nhưng trong lòng thị cũng không biết là vương gia có thật sự được đặc xá hay không.
Ngày cả nhà Hạng Liên Nhi trở về, mấy đại hoàng tử ở trong hoàng thành tranh giành mưu lợi, thế lực đấu đá. Vì tranh đoạt đại vị mà không từ thủ đoạn. Thái tử thì chết yểu, nhị hoàng tử Anh Vương tên Hạng Quỳnh hơi được bệ hạ sủng ái, rất có khả năng sẽ đăng lâm vị trí thái tử. Nhưng bị mấy vị hoàng tử khác liên thủ hãm hại, bị bệ hạ đã lớn tuổi bắt nhốt vào trong đại lao. Bản thân Hạng Quỳnh khi luyện công cũng xảy ra vấn đề, khiến cho hai mắt bị mù. Cho dù có được thả ra ngoài, với đôi mắt như thế Hạng Quỳnh cũng đã mất đi khả năng kế thừa đại vị.
Hạng Quốc từ lúc khai quốc tới nay, còn chưa hề có qua người tàn tật nào có thể kế thừa vị trí Thiên Tử.
Thế lực của Hạng Quỳnh cơ hồ trong một đêm đã bị nhổ tận góc, vì tránh cho nữ nhi duy nhất Hạng Liên Nhi của mình bị bức hại. Hạng Quỳnh đã an bài thị và thiết tí (tay sắt) Viên Cương, cũng chính là lão giả đang chèo thuyền đó mang theo Hạng Liên Nhi rời khỏi hoàng thành, tiến về Vô Thương Thành một nơi thế lực hỗn tạp, là giao giới giữa ba nước Đại Tề Quốc, Thiên Vũ Quốc và Hạng Quốc.
Hạng Quỳnh lòng dạ nhân hậu, ban ân rộng rãi, nên cũng có một số lão nhân trung thành với y. Chỉ là thân phận của Hạng Liên Nhi tôn quý dị thường, cũng đồng dạng có khả năng kế thừa vị trí Thiên Tử. E rằng mấy vị hoàng tử trong triều kia chưa hẳn sẽ chịu buông tha cho nàng. Hiện tại bọn chúng vẫn chưa tìm tới, phỏng chừng cũng là do chưa nắm bắt được hành tung của bọn họ mà thôi. Thị và Viên Cương tuy đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ. Một khi mấy đại hoàng tử đó phái ra sát thủ quá lợi hại, trong lòng Từ Uyển cũng không có một tia nắm chắc có thể ngăn cản được bao lâu.
Chỉ là thị nghe nói ở Vô Thương Thành là nơi giao giới giữa tam quốc, trật tự vẫn duy trì rất tốt, coi như ký thác hy vọng mọi chuyện sau này sẽ được thái bình vậy, trong lòng Từ Uyển khẽ thở dài.
Đột nhiên, Từ Uyển cảm giác được tốc độ vung mái chèo của Viên Cương có chút biến hóa, lập tức vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước. Chỉ thấy một chiếc thuyền lớn hơn đang lướt đi trên mặt nước với tốc độ xé gió lao tới. Dẫn dầu là một nam tử với một đầu tóc hoa râm, nhưng khuôn mặt anh tuấn không khác gì một người trung nhiên bình thường đang khoanh tay nhìn bọn họ.
"Tại hạ Phó Minh Viễn, đặc biệt tới đây nghênh đón thiếu chủ!" Nam tử anh tuấn đứng ở đầu thuyền, ở khoảng cách xa mấy chục trượng, hơi cuối người hành lễ với Hạng Liên Nhi.
"Cung nghênh thiếu chủ!" Ngoài ra trên thuyền còn có mấy chục tên hắc y tu sĩ cùng quỳ một chân xuống, đồng thanh kêu lên.
"Hoa... " Lúc đầu Lục Tiểu Thiên vốn định chuẩn bị đợi cho đám người bọn họ đi qua rồi mới ngoi lên mặt nước. Chỉ là mức độ thương thế ác hóa có chút ngoài dự liệu của hắn, lại cộng thêm việc phải tránh không cho quá nhiều hàn khí dính lên người, nên cuối cùng Lục Tiểu Thiên đã không thể áp chế được nữa, ngoi lên mặt nước ở giữa hai chiếc thuyền. Phốc một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả một khu vực.
Đám người Phó Minh Viễn sinh sống đã lâu ở Vô thương Thành lập tức sắc mặt khẽ đổi. Trời vào cuối mùa Thu, chính là lúc hàn khí trong Vô Thương Thành phát tán, bình thường ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không nguyện ý đi vào trong hồ. Trước mặt không ngờ lại đột ngột xuất hiện một tên tu sĩ tóc bạc, chỉ bất quá nhìn trạng thái của hắn cũng không phải quá tốt.
Khi Từ Uyển và Viên Cương nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, sắc mặt lập tức đề phòng nghiêm ngặt, và lặng yên không chút tiếng động bảo vệ Hạng Liên Nhi vào giữa.