Chương 714: Cáo từ
Chương 714: Cáo từ
Lục Tiểu Thiên thử vận chuyển pháp lực, phát hiện vẫn có thể luân chuyển như ý, không hề có gì không thích hợp, hơn nữa còn không ảnh hưởng tới việc phát huy chiến lực, không khỏi thở phào một hơi. Chỉ cần thực lực khôi phục, liền không còn có gì phải kiêng kị nữa.
Di? Trên mặt Lục Tiểu Thiên rất nhanh lại lộ ra vài phần vui mừng. Hắn phát hiện khí tức của Đế Khôn không ngờ đã ổn định lại, liền thả Đế Khôn từ trong túi linh thú xem thế nào. Lúc này vẻ bề ngoài ngân hôi sắc của Đế Khôn càng trở nên chói mắt hơn, hình thể cũng không có biến hóa gì quá nhiều. Chỉ là trong đôi mắt sâu hun hút màu đỏ hồng kia, đã có thêm một điểm băng lam chi sắc. Lúc này khí tức của Đế Khôn cũng đã đạt tới bát giai, tốc độ tấn giai không hề chậm hơn hắn một chút nào. Nên biết Lục Tiểu Thiên có thể có thành tựu như hiện tại, hoàn toàn là từ trong giết chóc mà có được, lượng lớn thất giai yêu thú, còn có không ít tu sĩ tu vi đều cao hơn hắn, căn cơ có thể nói là vô cùng vững chắc. Nhưng Đế Khôn lại không hề trải qua giết chóc quá nhiều, một là vì Lục Tiểu Thiên coi nó như là một lá bài tẩy, không hề tùy tiện vận dụng. Hơn nữa Lục Tiểu Thiên cũng muốn dựa vào chính mình, chỉ cần tình huống bản thân có thể tự giải quyết, cũng đều sẽ tự mình xử lý, tránh cho bản thân hình thành tâm lý ỷ lại vào loại linh thú, linh trùng như Đế Khôn và Phá Giới Trùng.
Đế Khôn phần nhiều là chỉ tự mình tu luyện, không ngờ cũng đã trưởng thành tới mức độ như vậy, tốc độ không thể nói là không nhanh. Lục Tiểu Thiên thầm than, đồng thời trong lòng cũng có thêm vài phần vui mừng. Với thực lực của Đế Khôn, lại cộng thêm lúc này bản thân đã đạt tới tu vi Kim Đan trung kỳ, hơn nữa còn là tồn tại thượng trung đẳng.
Nguyệt Ẩn Sơn Trang này, cũng nơi tới lúc rồi đi rồi. Nét lo âu giữa hàng lông mày của Lục Tiểu Thiên đã nhạt đi không ít. Hắn không hề muốn bị cuốn vào tràng tranh đấu của nội bộ sơn trang này, bất đắc dĩ phải lưu lại tới hiện tại, cũng hoàn toàn là do thương thế quá nặng. Chỉ bất quá lúc này tốc độ khôi phục thương thế đã nhanh hơn dự tính, tự nhiên cũng không còn cần thiết lưu lại nơi này nữa.
Có người đến. Khi Lục Tiểu Thiên vừa định rời khỏi, bên ngoài trúc lâu lại truyền đến động tĩnh có người đi tới. Hắn lập tức thu lại Đế Khôn vào túi linh thú, rồi vươn người đứng dậy. Tâm thần Lục Tiểu Thiên khẽ động, pháp lực trong thể nội lưu chuyển, sắc mặt vốn đã có chút hồng nhuận, liền lần nữa vô cùng tái nhợt. Bộ dạng có hơi khá hơn lúc vừa mới vào Nguyệt Ẩn Sơn Trang một tháng trước, nhưng cũng không khá hơn là bao, vẫn bộ dạng suy yếu vô cùng.
"Lục tiền bối, Phó quản sự cho mời." Chử Thất không hề mạo muội xông vào, mà đứng ở bên ngoài cất giọng hô.
"Biết rồi, dẫn ta qua đó, ta vừa hay có việc muốn tìm Phó quản sự." Thân hình Lục Tiểu Thiên bay ra khỏi trúc lâu, hạ xuống trên con đường đầy lá rụng phía trước.
Lục Tiểu Thiên ngự kiếm phi hành theo sau Chử Thất, sơn trang của tu tiên giả tự nhiên là không hề nhỏ hẹp giống như của phàm nhân thế tục. Nguyệt Ẩn Sơn Trang này có diện tích rất lớn, cả vùng núi phương viên mấy trăm dặm đều là thuộc phạm vi của Nguyệt Ẩn Sơn Trang. Tốc độ của Chử Thất không hề nhanh, Lục Tiểu Thiên một mực đi ở phía sau. Chốc lát sau, hai người họ bay qua mấy ngọn núi nhỏ cao thấp bất đồng, vượt qua một hẽm núi, còn có mấy khu dược điền do Nguyệt Ẩn Sơn Trang khai mở bên cạnh linh tuyền.
Bên trong dược điền cũng có mấy loại linh thảo trân quý, chỉ là niên phận vẫn còn có chút không đủ, lâu nhất cũng chỉ có hơn trăm năm, thưa thớt rải rác nhưng cũng có hơn ngàn mẫu. Với linh tuyền làm trung tâm, khai mở phân tán ra ở các chân núi phụ cận, hoặc là hình dạng bậc thang ở sườn núi. Xem ra Nguyệt Ẩn Sơn Trang này cũng đã kinh doanh thời gian không ngắn, còn có mấy con linh thú chuyên môn trông coi dược điền. Mấy chục tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tu vi bất đồng phân tán khắp nơi trong dược điền làm khổ sai, loại bỏ cỏ dại, hoặc là cắt tỉa những cành lá.
Bay qua khỏi thảo dược điền không bao lâu, liền ngừng lại trước một cái đình có khí thế không hề tầm thường. Bên trên đình có mấy con Phi Hạc bằng đồng, sinh động như thật, hoặc giương cánh, hoặc cúi đầu tự rỉa lông vũ.
"Phó quản sự, vừa hay muốn tới tìm người nói lời cáo từ, không nghĩ tới Phó quản sự đã phái người tới tìm ta trước rồi. Đoạn thời gian này đã làm phiền quý sơn trang, thật là vô cùng ái ngại, nơi này có một vạn khối linh thạch, coi như là một chút tâm ý của tại hạ, vẫn mong Phó trang chủ không chê. Trên người tại hạ còn có việc cần làm, đặc biệt đến đây cáo từ với Phó trang chủ, đợi qua một đoạn thời gian, sau khi xử lý xong chuyện bản thân, lại tới đăng môn bái phỏng." Nhìn thấy Phó Minh Viễn, trước không quản đối phương muốn nói điều gì, Lục Tiểu Thiên trực tiếp mở miệng trước, ngăn cản lại những gì mà đối phương định nói.
Một vạn khối hạ phẩm linh thạch, nói nhiều không nhiều. Đối với một tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, xuất thủ như vậy quả thật có chút nghèo nàn. Bất quá Lục Tiểu Thiên ở Nguyệt Ẩn Sơn Trang này chỉ mới hơn một tháng, đối phương an bài hắn ở trong trúc lâu kia rồi không hề ngó ngàng quan tâm gì tới, cũng không phải là đạo đãi khách. Lục Tiểu Thiên lấy ra chút linh thạch xem như là tượng trưng, cũng để không khí ngoài mặt giữa hai bên dễ chịu hơn một chút.
"Lục đạo hữu thật sự là quá khách khí, dù sao lúc trước gặp được ở Vô Thương Hồ cũng coi như là duyên phận, nơi nào lại ham muốn lễ vật của Lục đạo hữu. Những ngày này ta bận một số tục sự trong sơn trang, chậm chãi tiếp đãi đạo hữu, hiện tại có ý định bồi tội với đạo hữu, nên mới sai Chử Thất đi mời đạo hữu tới. Cũng là ý nghĩa đó, trước đó có chỗ chậm trẽ, hiện tại chính là muốn bù đắp lại một chút. Lục đạo hữu hiện tại liền rời đi, có phải trách Phó mỗ chiếu cố không chu đáo?" Sắc mặt Phó Minh Viễn có chút không vui nói.