Chương 713: Dị biến trong cơ thể
Chương 713: Dị biến trong cơ thể
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Lục Tiểu Thiên ở trong trúc lâu chưa hề bước ra cửa một bước. Mỗi ngày chỉ nghiên cứu Ngộ Kiếm Thạch Bi, thể ngộ quy luận biến hóa của kiếm khí trong đó.
Đúng rồi, hư vô, bất định, khó mà nắm bắt, chủ nguyên thần của Lục Tiểu Thiên lơ lửng ở bên trong Ngộ Kiếm Thạch Bi, quan sát kiếm khí tới lui tựa như không hề có quy luật nào trong đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự minh ngộ. Vốn khi hắn ở Trúc Cơ kỳ đã tu luyện thành đao ý, cũng có chỗ tương thông giống như vậy, lại cộng thêm Phiêu Miểu kiếm khí ở bên trong cơ thể, lúc này có trợ giúp rất lớn với kiếm ý mà hắn ngộ ra được. Suốt thời gian qua, Lục Tiểu Thiên vẫn không ngừng điều động pháp lực tiến hành đấu tranh giằng co với Phiêu Miểu kiếm khí, đối với sự kiên cố cứng rắn của kiếm khí này hắn cũng đau đầu không thôi.
Lục Tiểu Thiên ở trong Ngộ Kiếm Thạch Bi một mực không hề có chút lĩnh ngộ nào, thẳng cho tới hiện tại, lại đột nhiên giống như được thông suốt, giống như một đạo linh quang lướt qua đại não, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng rực.
Vào thời khắc Lục Tiểu Thiên trở nên thông suốt, kiếm khí trong hư không nhìn như rất hỗn loạn, lúc này lại giống như những giọt mưa dưới mặt đất, từ chỗ cao chảy xuống chỗ thấp, dần dần hội tụ lại, tích tiểu thành đại, hình thành từng đạo kiếm khí càng cường đại hơn.
Một kiếm nối tiếp một kiếm, trảm phá hư không, vận hành theo một quỹ tích mà phảng phất như đã tồn tại từ khi thiên địa sơ khai. Nhưng đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, một kiếm nối tiếp một kiếm này, lại không phải là trảm vào hư không mà trảm vào trong đầu hắn, lưu lại vết tích không thể xóa mờ. Một trảm này đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, lại không giống như là kiếm khí, mà lần lượt là những biểu hiện đại đạo đơn giản nhất.
Lúc này chủ nguyên thần của Lục Tiểu Thiên đã chìm đắm vào bên trong Ngộ Kiếm Thạch Bi, những phó nguyên thần khác thì bận đủ mọi việc. Nếu như là tu sĩ bình thường khác, lúc này cũng không thể nào phát hiện được sự cải biến bên trong cơ thể. Bất quá lúc này phó nguyên thần của Lục Tiểu Thiên lại rất rõ ràng cảm giác được dị biến trong đó. Phiêu Miểu kiếm khí đó vốn bị hắn dùng pháp lực cường hoành áp chế, không nắm bắt được, vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không hòa hợp với pháp lực trong cơ thể. Nhưng lúc này sự cứng rắn lại đột nhiên biến mất, khí tức trong đó dần dần biến trở thành giống như pháp lực trong cơ thể hắn. Vốn từng vòng từng vòng pháp lực đè nén bao phủ những kiếm khí đó, đột nhiên mất đi toàn bộ kháng cự, giống như là hồng thủy vỡ đê, đan xen cùng một chỗ với Phiêu Miểu kiếm khí. Lục Tiểu Thiên nhất thời thất kinh, cũng không biết biến hóa như vậy là tốt hay là xấu.
Chỉ là lúc này dưới tình huống không xác định, hắn cũng không thể nào làm ra phán đoán gì khác. Dù sao sau khi chủ nguyên thần tiến vào trong Ngộ Kiếm Thạch Bi, liền đã mất đi liên hệ. Chỉ cần lúc này kiếm khí trong cơ thể không còn đột nhiên phát tác, đối với bị biến mới xảy ra trong cơ thể, tạm thời cũng mặc kệ nó.
Pháp lực trong cơ thể đan xen kết hợp với Phiêu Miểu kiếm khí đã mất đi sự sắc bén, giống như là nước sôi sùng sục không ngừng.
Loại biến hóa này vẫn cứ một mực duy trì, thời gian không ngừng trôi qua trong sự biến hóa như thế, cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Tiểu Thiên đột nhiên mở bừng mắt. Trong đôi mắt không ngờ lại có thêm một sự sắc bén vô cùng đặc biệt, lại mang theo vài phần phiêu phù bất định. Nhưng loại biến hóa thần thái này chỉ lóe qua mà thôi, Lục Tiểu Thiên thở ra một hơi thật dài, trách không được Phù Đồ Hành Tăng muốn đi trộm lấy Ngộ Kiếm Thạch Bi của Phiêu Miểu Tôn Giả. Hắn không thể nào cảm nhận được sự nông sâu của Ngộ Kiếm Thạch Bi, nhưng lại biết được mức độ trân quý của Ngộ Kiếm Thạch Bi này như thế nào, sợ rằng không hề kém hơn công pháp của Phù Đồ Hành Tăng.
Kiếm khí ở bên trong nhìn tựa như vô cùng hỗn tạp, kỳ thực ẩn chứa nguyên lý của vô thượng kiếm đạo trong đó. Mới đầu Lục Tiểu Thiên cũng không thể ngộ ra được, nhưng nói đến cũng có vài phần xảo hợp. Mấy đạo Phiêu Miểu kiếm khí tiến vào cơ thể, không ngừng tạo thành tổn thương trong cơ thể hắn, nhưng đồng thời ở trong kiểu đấu tranh giằng co như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng có mấy phần lý giải về ý cảnh của kiếm khí. Trong lúc đánh bậy đánh bạ như vậy, không ngờ lại đốn ngộ được ở bên trong Ngộ Kiếm Thạch Bi.
Sau khi đốn ngộ, Phiêu Miểu kiếm khí trong cơ thể vốn khiến hắn đau đầu không thôi, cũng đã biến mất vô ảnh vô tung, lực lượng sát thương cũng biến mất. Lúc này dưới sự nhắc nhở của phó nguyên thần, Lục Tiểu Thiên liền quan sát bên trong cơ thể, phát hiện nơi đan điền lại có thêm một hạt châu hình tròn to cỡ quả trứng bồ câu, giống y như Pháp Châu vậy. Bên trong không ngờ còn có một hình kiếm ảnh mông lung, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi. Trong lòng Lục Tiểu Thiên chấn động, hạt châu nhỏ này khiến hắn nhớ tới đại chiến của Phù Đồ Hành Tăng và Phiêu Miểu kiếm thai trong Phiêu Miểu Điện. Chỉ là khí tức của hạt châu này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với loại khí thế gần như là điên cuồng quét ngang hết thảy của Phiêu Miểu kiếm thai kia. Hơn nữa Lục Tiểu Thiên cảm thấy Phiêu Miểu kiếm khí này vẫn còn chưa thuộc về bản thân hắn, chỉ là tạm thời bị phong ấn lại mà thôi, về sau vẫn còn có khả năng sẽ bạo phát ra.
Lúc này Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Vốn còn dự định có thời gian sẽ luyện chế Thất Cấp Phù Đồ, xem ra còn phải nghiên cứu thêm về Ngộ Kiếm Thạch Bi nữa mới được. Đợi khi hoàn toàn luyện hóa hết những Phiêu Miểu kiếm thai bị phong ấn kia, không còn nỗi lo về sau, trong lòng cũng có thể yên tâm hơn không ít. Về phần hạt châu nhỏ đột nhiên hình thành này có tác dụng gì, cũng chỉ có thể để sau này tìm hiểu.