Chương 716: Thẹn quá hóa giận
Chương 716: Thẹn quá hóa giận
"Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, mặc dù không phải người của Đức Vương tự mình xuất thủ, nhưng sự tình vẫn là phải làm cho gọn gàng một chút mới được. Muốn trở thành người tài dưới trướng Đức Vương, thì phải giải quyết sự tình đẹp đẽ một chút, như vậy mới có thể được Đức vương thưởng thức." Phụ nhân che mặt nói.
"Ta sẽ làm thật tốt chuyện này. Quên nói cho người biết, trong năm tên tà tu này đã tới ba người rồi, đang ở bên ngoài sơn trang. Chỉ là vì tránh cho đả thảo kinh xà, tạm thời còn chưa vào sơn trang mà thôi. Hiện tại ba người bọn họ đang giám thị ở bên ngoài, lúc này cho dù trong sơn trang bay ra một con ruồi, cũng đều bị mấy người họ phát hiện. Nếu như không phải vì để cho mọi việc cầu toàn vạn vô nhất thất, đợi sau khi bọn họ tới hết mới cùng nhau động thủ, hiện tại đã có thể trở mặt với đám người Hạng Liên Nhi rồi." Phó Minh Viễn một bộ dạng tính toán kỹ càng nói.
"Đã ngươi có an bài như vậy, ta cũng yên tâm hơn. Ngày sau khi quay về bẩm báo với Đức Vương, ta sẽ nói ra hết toàn bộ công lao của Phó trang chủ, sẽ không để cho phen công phu này của Phó trang chủ bị uổng phí." Phụ nhân che mặt nói.
"Vậy thì xin đa tạ đạo hữu." Phó Minh Viễn vẻ mặt vui mừng, y làm nhiều việc như vậy, há không phải chỉ là vì lấy lòng Đức vương sao?
Chỉ là khi hai người họ đang cười cười nói nói, tầng bên ngoài của cấm chế hộ trang bỗng nhiên lại run lên, Phó Minh Viễn và phụ nhân che mặt sắc mặt đồng thời đại biến.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phụ nhân che mặt ánh mắt âm trầm nói.
"Có người đang phá hoại hộ trang đại trận! Nhất định là thủ đoạn của đại hành gia về trận pháp, đáng chết!" Phó Minh Viễn lập tức thẹn quá hóa giận, vừa rồi y còn đang khoe khoang khoác lác với phụ nhân che mặt, không nghĩ tới lúc này Bích Ương Liên Thủy Trận lại đang bị phá hoại. Phó Minh Viễn chưa kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nhanh chóng lao lên không trung. Là địa đầu xà sinh sống nhiều năm ở Nguyệt Ẩn Sơn Trang, y vô cùng hiểu rõ về hộ trang cấm chế này. Bích Ương Liên Thủy Trận xuất hiện biến cố lớn như thế, hiển nhiên đã bị hao tổn không nhỏ. Mà phương hướng bị hao tổn không ngờ lại chính là khu vực trúc lâu nơi tên tiểu tử họ Lục đang trú ngụ kia.
Phó Minh Viễn và phụ nhân che mặt cơ hồ không phân trước sau, đều lăng không bay tới chỗ khu vực trận pháp đang bị phá hoại. Khi bay qua trúc lâu nơi nghỉ chân của Lục Tiểu Thiên, Chử Thất vốn phụ trách giám thị tình huống xung quanh nơi này, và còn có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác ẩn tàng ở trong bóng tối, lúc này toàn bộ hai mắt trợn tròn, mềm nhũn ngã ra mặt đất, không rõ sống chết. Phó Minh Viễn làm sao còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Một đám rác rưởi!" Trên mặt Phó Minh Viễn có chút điên cuồng.
"Đây cũng là an bài của Phó trang chủ sao, thật là để ta thêm mở mang tầm mắt." Phụ nhân che mặt cười lạnh nói.
"Bên ngoài còn có ba hảo thủ của chúng ta, liên hợp cả lực lượng của ta và ngươi, cũng đủ bắt lấy Hạng Liên Nhi rồi. Về phần những người khác, cũng đừng mong chạy thoát! Ngàn tính vạn tính, lại không thể nào tính tới được tên tu sĩ tóc bạc kia không ngờ còn là một tên Trận Pháp Sư lợi hại như vậy. Trong nháy mắt liền phá hỏng Bích Ưng Liên Thủy Trận !" Phó Minh Viễn hừ một tiếng, tốc độ dưới chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Bích Ương Liên Thủy Trận, xác thực lợi hại, dựa vào năng lực của bản thân phá trận, nhất thời nửa khắc thật sự là làm không được. Lúc này Lục Tiểu Thiên nhìn Phá Giới Trùng đang vui sướng gặm nhắm màn sáng của trận pháp, vẻ mặt mang theo ý cười, đoán chừng lúc này cái tên Phó Minh Viễn kia hẳn là cũng chấn động vô cùng a, chờ khi y chạy đến, bản thân đã bình yên thoát đi rồi.
Quầng sáng của Bích Ương Liên Thủy Trận bị Phá Giới Trùng thô bạo cắn ra một cái lỗ lớn, bất quá Phá Giới Trùng cũng chỉ phá hư một góc của đại trận này mà thôi. Với đặc tính tự chữa trị của Bích Ương Liên Thủy Trận, không qua bao lâu, cái lỗ lớn này liền sẽ tự mình lành lại. Chỉ là sau khi khôi phục lại lỗ hỏng, nhưng nếu không có Trận Pháp Sư đích thân tu bổ, trận pháp này cũng khó mà khôi phục lại được uy lực như trước kia, đây cũng là chỗ bá đạo của Phá Giới Trùng. Lục Tiểu Thiên dựa vào con Phá Giới Trùng này thoát thân đã không phải chỉ một hai lần rồi.
"Trở về đi." Lục Tiểu Thiên triệu hồi Phá Giới Trùng quay về. Thân hình đen nhánh của Phá Giới Trùng nổi lên quang mang, thân thể mập mạp không tình nguyện vặn vẹo mấy cái, tựa hồ vẫn còn chưa ăn đủ. Lục Tiểu Thiên đang muốn cười mắng một câu, nhưng lại đột nhiên cảm giác được có mấy tiếng động đang truyền đến, liền vươn tay trực tiếp thu hồi lại Phá Giới Trùng.
"Lục đạo hữu, đạo hữu thật là hảo thủ đoạn a. Bích Ương Liên Thủy Trận, vậy mà lại bị đạo hữu nhẹ nhàng thoải mái phá đi như vậy, thật sự là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, người khác nói ta thế nào, ta cũng sẽ không tin." Người đến là Viên Cương và Từ Uyển, hai người một trước một sau bảo vệ Hạng Liên Nhi ở giữa.
"Không có cách nào, có người đang muốn bắt Ba Ba trong rọ. Ta không nguyện ý bị bắt, thì chỉ có thể tự tìm đường ra. Các ngươi cũng là người của Nguyệt Ẩn Sơn Trang, không phải cũng muốn đến ngăn cản ta chứ." Lục Tiểu Thiên quét ánh mắt qua mấy người họ nói.
"Lục đạo hữu nói đùa rồi, đạo hữu đã sớm đề phòng tên Phó Minh Viễn kia, chắc hẳn cũng có thể nhìn ra được mâu thuẫn tồn tại giữa chúng ta, không cần phải buông lời dò xét. Đoạn thời gian này tên Phó Minh Viễn kia vẫn một mực không có hành động gì, ta cũng từng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức mấy lần. Phát hiện phụ cận Nguyệt Ẩn Sơn Trang đã xuất hiện thêm mấy nhân vật khả nghi, vừa vặn lúc này tên Phó Minh Viễn lại bỗng nhiên mở ra hộ trang đại trận, ta e rằng y đã sắp động thủ. Lục đạo hữu cũng là bị vạ lây rồi. Trước mắt tên Phó Minh Viễn kia đã sắp chạy đến, chi bằng chúng ta liên thủ đối phó với y, đạo hữu thấy thế nào?" Viên Cương cười nói với Lục Tiểu Thiên.