Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 717 - Chương 717: Cùng Chiến Đấu

Chương 717: Cùng chiến đấu Chương 717: Cùng chiến đấu

"Cường long bất áp địa đầu xà, đối phó với y ở chỗ này thì thôi đi, vẫn là nên rời đi trước một bước. Trước kia được ơn cứu mạng của Hạng đạo hữu, lần này ta phá trận mọi người cũng coi như được lợi. Xem như là trả lại ơn cứu mạng, chúng ta từ nay không ai nợ ai."

Lục Tiểu Thiên làm sao lại nguyện ý vô duyên vô cớ bị cuốn vào tranh đấu giữa hai cỗ thế lực này. Nghe ngữ khí Viên Cương, hẳn là cũng sớm có đề phòng với tên Phó Minh Viễn rồi.

"Trước đây là do tiểu thư nhà chúng ta có trái tim nhân hậu, Lục đạo hữu ngươi bây giờ rời đi cũng không hề thông báo chúng ta một tiếng, nhiều lắm là chỉ có thể coi như là chúng ta may mắn trùng hợp gặp được Lục đạo hữu ở đây. Lục đạo hữu nếu muốn trả phần ân tình này, sợ là ngày sau còn cần phải làm nhiều hơn thế nữa." Từ Uyển tính tình xưa nay luôn thanh cao. Nếu không phải tình thế lúc này đang khẩn cấp, lại thêm biểu hiện trấn tĩnh của Lục Tiểu Thiên lúc này hơn xa tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, thì thị cũng đã không lên tiếng nói.

"Ngày sau có cơ hội rồi nói đi." Lục Tiểu Thiên ngập ngừng một tiếng. Hắn cũng không thích nợ ân tình người khác, Từ Uyển nói như thế mặc dù có mấy phần gượng ép, nhưng cũng có đạo lí riêng của nó. Chỉ bất quá nếu là thời điểm thích hợp Lục Tiểu Thiên cũng không ngại mà hồi báo một chút. Lúc này Phó Minh Viễn rõ ràng là đã có chuẩn bị, Lục Tiểu Thiên sẽ không vì Hạng Liên Nhi mà cùng lưu lại liều mạng với đối phương.

Lúc này trên bầu trời lần nữa truyền đến một tràng pháp lực ba động cường đại, chính là Phó Minh Viễn đang hối hả chạy tới. Lục Tiểu Thiên và đám người Viên Cương đều giật mình, không còn chần chờ nữa, lập tức đào thoát ra ngoài từ lỗ hỏng trên trận pháp.

"Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu." Khi mấy người họ vừa nối đuôi nhau chạy ra khỏi Bích Ương Liên Thủy Trận, đang chuẩn bị nhanh chóng rời đi. Lúc này phía chân trời lại có mấy bóng người phá không bay tới. Trong đó có một nữ tử trẻ tuổi mặc váy lục với gương mặt quyến rũ, trên lưng đeo một cái đàn tranh màu xám cổ xưa, nhưng khuôn mặt quyến rũ lại trông có chút tồi tàn. Hai người còn lại đều có bộ râu trắng dài tới ngực, nhưng chiều cao vẻn vẹn chỉ tới phần eo của người trưởng thành bình thường, trên đầu đội mũ chóp nhọn màu trắng, giống như Bạch Vô Thường ở Âm Phủ, thân thể gầy gò được bao phủ bên trong một áo bào to rộng, hai mắt như điện.

"Giết!" Viên Cương hét lớn một tiếng, há miệng phun ra, một cây côn toàn thân xích hồng, hai đầu lại là màu đen đón gió biến lớn. Hai tay Viên Cương đưa về phía trước, nắm pháp khí trường côn này vào tay. Khoảng khắc hai tay Viên Cương nắm lấy trường côn đó, mọi người cảm giác cả người Viên Cương tựa hồ cao lên thêm mấy phân một cách khó hiểu.

Viên Cương hô lên một tiếng, trường côn trong tay giống như luân bàn xoay tròn, đập về phía một trong hai người bạch mạo chu nho (người lùn đội nón trắng) kia.

Một tên bạch mạo chu nho khác lại giết về phía Hạng Liên Nhi, nhưng cũng bị Viên Cương ngăn lại. Dựa vào pháp lực ba động khi giao thủ của mấy người họ, không ngờ tất cả đều có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Nhất là Viên Cương, trước giờ vẫn luôn kiệm lời, lúc này liên tục gào rống. Hai tay mở rộng như cánh tay cự Viên (con Vượn), cả người giống như một con cự Viên cao lớn, đồng thời nghênh chiến hai tên cường giả Kim Đan hậu kỳ.

Lục Tiểu Thiên nhìn thấy cũng có mấy phần kinh hãi, với sức một mình, đồng thời nghênh chiến hai tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Viên Cương này thật sự là bản lĩnh đầy mình, nhưng cũng thật liều lĩnh.

Từ Uyển lại không hề lo lắng cho Viên Cương chút nào, một lòng bảo hộ bên người Hạng Liên Nhi bay nhanh về phía trước.

Cũng may mục tiêu chủ yếu của những người này vẫn là Hạng Liên Nhi kia, Lục Tiểu Thiên không biết trên người Hạng Liên Nhi kia đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì, lúc này hắn cũng không muốn biết. Nói tóm lại, nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này rồi tính. Lục Tiểu Thiên lập tức ngự kiếm rời đi theo một phương hướng khác.

Chỉ bất quá nữ tử lưng đeo đàn tranh cổ tên Hồ Cầm Nhi trong lòng lại cân nhắc qua rất nhiều lần. Trong chớp mắt ngắn ngủi, nhìn thấy Từ Uyển và Viên Cương bảo vệ Hạng Liên Nhi như thế. Người sáng mắt vừa nhìn đã thấy, tự nhiên biết rõ tu vi của Hạng Liên Nhi là kém nhất trong số những người ở đây, nhưng cũng là nhân vật trọng yếu nhất. Bản thân ả lúc này giết về phía Hạng Liên Nhi, nhất định sẽ gặp phải toàn lực phản kích của hai người Từ Uyển và Viên Cương. Tuyết Lĩnh Song Điêu kia pháp lực hùng hậu mà nhất thời còn ngăn không được. Bản thân ả bất quá chỉ là Kim Đan trung kỳ, làm sao có thể ngăn lại được. Một mình Viên Cương độc chiến Tuyết Lĩnh Song Điêu mà vẫn chưa rơi xuống hạ phong, Từ Uyển nọ còn đang bảo hộ Hạng Liên Nhi kia, chỉ sợ thực lực cũng không hề kém hơn Viên Cương bao nhiêu. So sánh với hai người nọ, ngược lại tên tiểu tử tóc bạc này trông dễ dàng đối phó hơn chút. Dù sao trước khi tới dây, ả cũng đã nhận được tin tức về mục tiêu chủ yếu mà lần này mọi người phải đối phó.

Cho dù Phó Minh Viễn đang vô cùng tức giận, nhưng lúc này nhân thủ vẫn còn chưa tới đủ, ả cho dù tránh nặng tìm nhẹ, Phó Minh Viễn cũng không thể nói được ả điều gì.

Thêm việc Nguyệt Ẩn Sơn Trang đột nhiên xảy ra biến cố cũng không phải là lỗi của ả, sau khi cân nhắc tất cả, lúc này đi ngăn cản tên tiểu tử tóc bạc kia rõ ràng là ít nguy hiểm hơn nhiều. Về phần lợi ích, có Tuyết Lĩnh Song Điêu ở đây và còn có một tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác đang tới, một kẻ tu vi Kim Đan trung kỳ như ả, cũng không trông mong có thể chiếm được chỗ tốt gì.

Sau khi đã cân nhắc xong lợi hại, thân hình Hồ Cầm Nhi lóe lên, liền ngăn ở trước mặt Lục Tiểu Thiên. Chỉ bất quá thân hình Lục Tiểu Thiên lại khẽ run lên, đột nhiên một chia làm hai, hai Lục Tiểu Thiên giống y hệt nhau đồng thời bỏ chạy theo hai phương hướng bất đồng.
Bình Luận (0)
Comment