Chương 740: Bắn trọng thương
Chương 740: Bắn trọng thương
Ngay khi họ đang nói chuyện, Ngân Lan Đại Đạo Tặc và người áo đen đó đã đại chiến tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Lượng lớn pháp lực ba động ở xung quanh khiến cho mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể không lui tới địa phương đủ an toàn. Đây còn là do người áo đen đó dùng tiễn, trong tình huống lực công kích vô cùng tập trung. Nếu như hắn cũng giống như Ngân Lan Đại Đạo Tặc, xuất thủ không hề kiêng kị điều gì, sợ rằng Trấn Uy Hầu Phủ này còn không biết sẽ bị phá hoại thành cái bộ dạng gì.
Vô số mảnh vỡ kết thành một đóa ngân sắc hoa Lan khổng lồ, bề mặt mảnh vỡ giống như là một mặt gương bóng loáng, chớp động ánh sáng mê ly, động lòng người, từng tia hương thơm từ trên cánh hoa nở rộ tán phát ra ngưng đọng thành một sợi trường tiên bằng hàn khí như thực chất. Mỗi một lần đánh ra, tựa hồ không khí cũng sẽ bị ngưng kết lại.
Ngân sắc hoa Lan, quyến rũ mà chí mạng. Thân thể Ngân Lan Đại Đạo Tặc huyền phù ở bên trên hoa Lan, mái tóc tung bay, áo choàng đen trên người phất phơi, tà khí xung thiên.
"Côn bá, thành vệ đội của Vô Thương Thành vì sao còn chưa chạy tới?" Nhìn thấy tình cảnh này, gương mặt Tào Hỉ Nhi không khỏi lo lắng nói.
"Ta không biết, trong thành vệ quân có người giao hảo với lão gia, cũng có người quan hệ không tốt. Xem bộ dạng, hôm nay có lẽ là ngày trực của cái tên Giang Đông Thành thường ngày không quá hòa hợp với lão gia. Nếu như không phải người áo đen kia xuất hiện, lần này Hầu Phủ chúng ta quả thật sẽ trở thành trò cười trong Vô Thương Thành rồi." Gương mặt Tào Côn lúc này cũng âm trầm như nước, nói.
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể hy vọng người áo đen kia không bại." Ánh mắt Tào Hỉ Nhi lo lắng nhìn bóng lưng hơi có vẻ gầy gò nhưng vô cùng vững chắc kia nói.
Sưu! Một tiễn phía trước bị hàn khí trường tiên không ngừng đánh ra ngăn cản. Người áo đen không hề cử động, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Trên người đột nhiên dâng lên một luồng khí tức thô bạo dị thường, giống như một con hung thú trong sơn dã, lần nữa giương cung gài tên, liên tiếp bắn ra hai tiễn, khí thế như bôn lôi, nhanh như điện xẹt.
Ngân Lan Đại Đạo Tắc sắc mặt đại biến, y không ngờ người áo đen trước mặt không chỉ tu vi không dưới mình, hơn nữa lực công kích trước đó hắn bạo phát ra cũng chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm. Ngân Lan Đại Đạo Tặc hú lên quái dị, ngân Lan cao vài thước ở dưới chân lăng không bay ra, ngăn cản trước người y.
Ca sát! Một tiễn bắn lên trên ngân Lan, sắc mặt Ngân Lan Đại Đạo Tặc trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, lên trên ngân Lan phía trước lúc này quang mang đã ảm đạm đi không ít, nhưng còn chưa đợi y có thêm phản ứng nào, một tiễn phía sau đã lao tới, trực tiếp bắn cho ngân Lan do mảnh vỡ tạo thành biến trở lại thành các mảnh vụn, một tiễn này đã lao xuyên qua sự ngăn cản.
Một tiếng hét thảm vang lên, mảnh vỡ đầy trời lần nữa tụ lại biến thành ngân sắc nhuyễn kiếm dài mấy thước vô lực huyền phù giữa không trung.
Ngân Lan Đại Đạo Tặc với một tiễn trên vai trái lúc này mượn lực nhanh chóng lui về sau, đồng thời không quên thu hồi lại thanh nhuyễn kiếm của mình. Y nén đau rút Hỏa Giao tiễn ra, vị trí vết thương đã nổ ra một lỗ máu lớn bằng quyền đầu. Ngân Lan Đại Đạo Tặc ném Hỏa Giao tiễn đi, thân hình trong đêm tối xoẹt qua một đạo lưu quang, chật vật bỏ chạy. Về phần con Trường Tí Thạch Hầu kia lúc này nhận được mệnh lệnh của y, cũng bỏ mặc Địch U Khuyển mà nhanh chóng chạy đi.
"Vị tráng sĩ này đã giúp Hầu Phủ ta trong lúc nguy nan, là đại ân nhân của Trấn Uy Hầu Phủ, không biết tráng sĩ có tiện nói ra danh tính hay không, Trấn Uy Hầu Phủ ta nhất định sẽ báo đáp trọng hậu. Ngày khác khi Hầu Gia trở về, nhất định sẽ xem tráng sĩ như là hảo hữu để báo đáp ân cứu viện hôm nay."
Tào Côn nhìn thấy tên Ngân Lan Đại Đạo Tặc trước kia còn vô cùng phách lối, nhiều lần làm chuyện xằng bậy ở Vô Thương Thành nhưng còn chưa bị ai bắt được, không ngờ lại bị mấy tiễn của người áo đen này bắn bị thương, thảm bại mà lui. Mấy tiễn cuồng dã cương mãnh đó phảng phất như có thể thôn phệ linh hồn mọi người, lúc này bọn họ mới thoáng lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu cảm tạ người áo đen.
"Đúng vậy a, ân công nếu như không chê, không ngại lưu lại làm khách ở Trấn Uy Hầu Phủ ta, Hỉ Nhi và toàn phủ trên dưới nhất định sẽ coi ân công là khách nhân tôn quý nhất." Tào Hỉ Nhi lúc này được khoác lên một bộ áo bào, đã không còn phải xấu hổ như trước đây, giọng điệu ôn nhu nói với người áo đen.
Người áo đen này tự nhiên chính là Lục Tiểu Thiên, đối với uy lực của Hỏa Giao cung sau khi được tu sửa lại, hắn vẫn coi như tương đối hài lòng. Lúc này Hỏa Giao Cung còn mạnh mẽ hơn trước kia một bậc, dù sao tài liệu tu sửa cũng đều lợi hại hơn thất giai Hỏa Giao trước kia mấy lần, hơn nữa còn phối hợp thêm mấy lần linh vật. Đa phần đan nguyên pháp khí của tu sĩ Kim Đan kỳ khi bị hao tổn, nếu trực tiếp đổi đan nguyên pháp khí khác uẫn dưỡng lại một lần nữa thì quá tốn thời gian, nên bọn họ vẫn sẽ lựa chọn đi tu sửa. Cho dù trả giá cao một chút cũng nguyện ý. Có những pháp khí trong lúc không ngừng tu sửa sẽ ngày càng lợi hại, cũng có một số hoàn toàn bị hủy hoại, tình huống không hoàn toàn giống nhau.
Vì vậy, thường thường người có tu vi càng cao, pháp khí của họ cũng là độc nhất vô nhị, rất khó tồn tại kiện thứ hai hoàn toàn giống nhau. Dù sao con đường của mỗi một tu sĩ đều không giống nhau, cho dù là đồng hệ tu sĩ, công pháp tu luyện giống nhau, cũng không có khả năng sau mỗi lần chiến đấu, rồi tu sửa lại với tài liệu và phân lượng giống nhau.