Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 745 - Chương 745: Yêu Hạc Lão Quái

Chương 745: Yêu Hạc lão quái Chương 745: Yêu Hạc lão quái

Sắc mặt Từ Uyển khẽ giật giật, đột nhiên lại trầm ngâm nói. "Theo lời nói của tiểu thư, quả thật là có loại khả năng này, vừa rồi ngay cả a di cũng không hề nghĩ tới. Tên thanh niên họ Lục này tuy rằng tu vi không phải là cao, khí tức lại phập phồng bất định, trông như chỉ là Kim Đan sơ kỳ, hẳn là tu luyện qua loại công pháp thu liễm khí tức nào đó, nếu không chiến lực không thể cường hãn như vậy. Vừa đối mặt là đã giết chết ả Kim Đan trung kỳ Hồ Cầm Nhi vây sát chúng ta lúc trước. Lần này hắn đánh trọng thương Ngân Lan Đại Đạo Tặc, ngay cả linh thú còn chưa vận dụng, chỉ sợ mấy năm nay pháp lực của hắn càng ngày càng thâm hậu, lại đang luyện chế loại dị bảo nào đó có uy lực to lớn. Nếu nói như vậy, tiểu thư ở nơi này ngược lại rất là an toàn, a di cũng không thể ở lại nơi này quá lâu, miễn cho khi tên thanh niên họ Lục đó quay về, khiến cho hắn đề phòng."

"Từ di nói gì, con không hiểu?" Sắc mặt Hạng Liên Nhi có chút nghi hoặc nói.

"Đối phương mai danh ẩn tích ở nơi này, cam tâm làm một tên tạp dịch nho nhỏ trong Trấn Uy Hầu Phủ, có lẽ là muốn mượn nhờ địa phương Trấn Uy Hầu Phủ này để tu luyện." Từ Uyển nói. "Hắn đã xuất thủ ngăn chặn Ngân Lan Đại Đạo Tặc, thì những người khác tới đây thăm dò, đồng dạng cũng sẽ không chiếm được lợi ích gì. Nếu như người này rời đi, dị tượng cũng biến mất theo đó, đám người thấy bảo vật nổi lòng tham kia tự nhiên cũng sẽ tự tản đi. Hành tung của tiểu thư vẫn sẽ không bị người phát hiện ra điều dị thường. Nhưng tiểu thư cũng phải cẩn thận một chút, không nên bị những kẻ lẻn vào đây thăm dò phát giác."

"Từ di yên tâm, con sẽ tránh đi. Thứ đám người đó quan tâm chỉ có bảo vật, lẽ nào lại đi để tâm tới một nữ tạp dịch vẻ ngoài xấu xí như con." Hạng Liên Nhi gật đầu nói.

Sưu sưu. . . .

Hai bóng đen dài xuất hiện ở cách Trấn Uy Hầu Phủ không xa.

"Phùng huynh, trong Trấn Uy Hầu Phủ không ngờ lại xuất hiện dị tượng như vậy, xem ra nhất định có chỗ mà người khác không biết." Một trung niên văn sĩ trong tay cầm một cây quạt màu trắng, hai mắt sáng ngời nhìn về Trấn Uy Hầu Phủ xa xa bị bao phủ bởi ánh trăng sáng.

"Hắc hắc, chỉ sợ kẻ phát hiện ra Trấn Uy Hầu Phủ không hề tầm thường không chỉ có hai người chúng ta. Dị tượng nơi này quá mức kì lạ, có chút giống dấu hiệu thông linh pháp khí xuất thế, nhưng lại không phải hoàn toàn giống." Nam tử được gọi là Phùng huynh kia tay cầm một thanh quải trượng đầu rắn giống như do Thanh Đằng (dây leo xanh) bện thành.

"Nếu nói như thế, cũng chính là ai tới trước người đó được, chỉ cần lấy được bảo vật rồi chạy đi, việc sau đó tự nhiên cũng sẽ tan theo trong gió. Hiện tại Trấn Uy Hầu Tào Thắng và cao thủ trong phủ cũng không ở đây, xác thực là một thời cơ rất tốt." Trung niên văn sĩ nói.

"Vậy thì không hẳn, chúng ta trước tiên quan sát một chút rồi tính. Trấn Uy Hầu Phủ lớn như vậy, cũng không khả năng vừa khéo lại là hai người chúng ta phát hiện sớm nhất. Hơn nữa Hầu Phủ này cũng không phải vùng đất lành gì, Ngân Lan Đại Đạo Tặc còn phải chịu thiệt thòi lớn ở đây. Hiện tại trọng thương bỏ chạy, lẩn trốn sự đuổi giết của cừu gia, không có một ngày an lành. Hai người chúng ta nếu như cũng bị thương ở nơi này, sợ rằng những cừu gia khác cũng sẽ không bỏ qua cơ hội trời ban trước mắt. Ngân Lan Đại Đạo Tặc chính là vết xe đổ tốt nhất cho chúng ta." Nam tử cầm quải trượng đầu rắn tên Phùng Thế Hiền lắc đầu nói.

"Nếu Phùng huynh nói như thế, chúng ta liền đợi một chút xem sao." Trung niên văn sĩ trông có vài phần không cam lòng nói.

Ngoài ra lúc này cũng có mấy nhóm người giống như trung niên văn sĩ, đứng bên ngoài cách Trấn Uy Hầu Phủ không xa. Nhưng đồng thời cũng có chút kiêng kị với cao thủ ẩn tàng bên trong Hầu Phủ, hoặc là những người khác đang quan sát bên ngoài. Nhất thời tất cả đều có chút do dự không quyết. Nhưng thời gian càng kéo dài, chung quy cũng sẽ có người không kìm nén được, thân hình lóe lên, liền tiến vào trong Hầu phủ.

Ngoài ra cũng có hai bóng người khác chuẩn bị tiến vào Hầu phủ, khi nhìn rõ bóng dáng người vừa lao vào Hầu phủ, sắc mặt kinh hãi, lập tức dừng lại, vội vàng lui lại.

"Yêu Hạc lão quái!"

So với thế giới bên ngoài vẫn tối đen như mực, lúc này toàn bộ Trấn Uy Hầu Phủ đều tắm trong ánh trăng sáng bừng lên tựa như ban ngày. Trong bầu trời đen kịt, một lão giả mặc áo bào đen duỗi tay áo ra, giống như một con Yêu Hạc đang giương cánh bay lên, tốc độ nhanh kinh người. Nhảy vọt mấy cái liền nhẹ nhàng tiến vào trong Trấn Uy Hầu Phủ.

Lúc này Yêu Hạc lão quái cũng sớm đã phát hiện tung tích của trung niên văn sĩ và nam tử Phùng Thế Hiền. Một đôi mắt âm trầm nhìn lướt qua phía bọn họ, cười lạnh một tiếng, không hề có chút cố kỵ nào mà tiến vào trong Trấn Uy Hầu Phủ thăm dò, tìm kiếm nơi nguồn cơn gây ra hiện tượng kỳ dị này.

Có thể khiến trung niên văn sĩ và Phùng Thế Hiền hai người kiêng kị như vậy, Yêu Hạc lão quái này không chỉ là cường giả Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa thủ đoạn vô cùng quỷ dị, tính tình khát máu, tu sĩ Kim Đan kỳ vẫn lạc trong tay lão chỉ tính riêng những người nổi danh đã không dưới mấy chục người, thậm chí còn bao gồm cả đồng giai tu sĩ, cường giả Kim Đan hậu kỳ. Trung niên văn sĩ và Phùng Thế Hiền chỉ là Kim Đan trung kỳ, đối với sự xuất hiện của Yêu Hạc lão quái này, tự nhiên là e ngại không thôi.

"Không ngờ ngay cả Yêu Hạc lão quái cũng chen chân vào, chúng ta nên làm thế nào đây, sát tính của Yêu Hạc lão quái cũng không thể xem thường được." Trung niên văn sĩ vẻ mặt suy sụp nói.

"Xác thực có chút nan giải, hai người chúng ta liên thủ, sợ rằng cũng chưa hẳn là đối thủ của Yêu Hạc lão quái này. Yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu Yêu Hạc lão quái cũng đã tới rồi, rất có khả năng còn có cường giả khác tới. Chúng ta còn mạo muội nhúng tay vào thì chỉ là việc làm ngu ngốc, chờ đợi xem sau đó có cơ hội làm ngư ông đắc lợi hay không."
Bình Luận (0)
Comment