Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 747 - Chương 747: Bí Mật Trong Hầu Phủ

Chương 747: Bí mật trong Hầu phủ Chương 747: Bí mật trong Hầu phủ

"Liệu có phải ở bên trong mật thất của Trấn Uy Hầu Phủ?" Yêu Hạc lão quái híp mắt hỏi.

"Chắc hẳn là không, sợ rằng người của Trấn Uy Hầu Phủ cũng không biết về dị tượng này. Pháp khí tài vật bên trong mật thất đều đã trải qua người của Trấn Uy Hầu xử lý, nhất định đều nằm trong sự khống chế của Trấn Uy Hầu. Hơn nữa Trấn Uy Hầu đã đi Đại Tề Quốc hơn hai mươi năm, cao thủ trong Hầu phủ cũng đã toàn bộ đi cùng. Tuy rằng nói còn có một người áo đen không rõ lai lịch, nhưng bảo vật tốt nhất tự nhiên chỉ có thể nắm giữ trong tay mình. Tào Thắng không thể nào lưu lại trong phủ. Càng huống chi có thể dẫn động ra thiên tượng như vậy, bảo vật này nhất định không hề tầm thường, càng không có khả năng lưu lại trong này dẫn đến tai họa cho Hầu phủ. Lúc này chỉ có một khả năng, là ngay cả Trấn Uy Hầu Tào Thắng cũng không biết về dị tượng này." Nam Vân Tử bước đi nhẹ nhàng lắc đầu nói.

"Nam Vân gia tộc ngươi xưa nay nổi danh tin tức linh thông, chắc hẳn biết được một chút manh mối. Đây là địa bàn của Tào Thắng, lẽ nào ở trên phủ của mình, còn có thứ mà Tào Thắng không biết sao?" Yêu Hạc lão quái tuy hiểu rằng Nam Vân Tử sẽ không dễ dàng nói cho mình biết, nhưng cũng có mấy phần không cam lòng hỏi.

"Đúng là cũng không phải không có, muốn nói trong phủ này còn có nơi nào không thể triệt để khống chế thì quả thật còn có một nơi." Nam Vân Tử cười nhạt nói. "Nhưng nơi đó rất là nguy hiểm, tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường căn bản không dám dễ dàng tiến vào."

Yêu Hạc lão quái ngờ vực không tin nói. "Ồ? Còn có một nơi như vậy sao, thật sự là chưa từng nghe nói qua. Lẽ nào Tào phủ còn có Long đàm Hổ huyệt gì sao?"

"Thật sự là có, theo những gì ta biết. Tào Thắng trước kia sở dĩ kết oán với Lỗ Đại Dung trong thành vệ quân, chính là vì tranh đoạt mảnh đất này. Bởi vì nơi này ẩn chứa một cái mỏ Hỏa hệ linh thạch với trữ lượng không nhỏ. Tào Thắng là một người rất có thủ đoạn tâm cơ, Lỗ Đại Dung không thể nào tranh đoạt được với y. Tào Thắng tự cho rằng bản thân đã chiếm được một cái mỏ linh thạch, nhưng lại vạn vạn lần không nghĩ tới, mỏ Hỏa hệ linh thạch nơi này lại không hề tốt như trong tưởng tượng. Sau khi khai thác một đoạn thời gian, bên trong mỏ đã xảy ra vấn đề. Hơn vạn tên quáng nô từ trong những tù binh của Bắc Tề được điều tới, phân nhóm tiến vào trong mỏ, nhưng chưa qua bao lâu, trong mỏ Hỏa hệ linh thạch này liền xảy ra nhiễu loạn. Hơn vạn tên quáng nô tử thương hầu như không còn chỉ trong một đêm, phỏng chừng toàn bộ Trấn Uy Hầu Phủ cũng chỉ có địa phương đó là nằm ngoài sự khống chế của Trấn Uy Hầu."

"Hơn mười vạn quáng nô đều tử vong trong một đêm sao?” Ngay cả Yêu Hạc lão quái, trong tay dính không ít máu tươi và sinh mệnh người khác, lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

"Không sai, Trấn Uy Hầu Tào Thắng cũng không thể nào ngờ tới mỏ Hỏa hệ linh thạch đó tuy rằng sản lượng không nhỏ, nhưng dưới lòng đất lại có lượng lớn độc khí, còn có một thứ gì khác nữa. Hơn vạn tên quáng nô cơ hồ chết sạch, về sau còn có Nguyên Anh lão quái của Đại Tề Quốc ở Vô Thương Thành tự mình xuất thủ, mới phong ấn lại toàn bộ độc khí và những thứ nguy hiểm khác bên trong mỏ linh thạch đó." Chỉ vài lời, Nam Vân Tử đã nói rõ hết đầu đuôi mọi bí mật đã bị phủ bụi nhiều năm cho Yêu Hạc lão quái.

"Nói cách khác, ngươi biết hiểm địa trong Hầu phủ ở nơi nào." Yêu Hạc lão quái tiếp tục truy vấn.

"Ta biết, bất quá bên trong cực kỳ nguy hiểm, tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường căn bản không thể nào tiến vào được. Hơn nữa bên trong còn có trận pháp do Trận Pháp Sư bố trí, nghe nói Hạc Tiên Hương của Yêu Hạc đạo hữu có thể hóa giải bách độc, chắc hẳn sẽ không keo kiệt mà chia cho ta một chút chứ." Đôi mắt xinh đẹp của Nam Vân Tử quét tới quét lui trên người Yêu Hạc lão quái.

"Nói đến nửa ngày, thì ra là đánh cái chủ ý này. Nhưng lão phu cũng phải nhìn xem liệu thật sự có việc này hay không rồi mới quyết định có cho ngươi một chút Hạc Tiên Hương hay không." Ánh mắt Yêu Hạc lão quái xoay chuyển, không hề bởi vì bí mật Nam Vân Tử vừa thổ lộ ra mà có bất kỳ ý cảm tạ nào.

"Cũng được, nếu như Yêu Hạc đạo hữu cảm thấy dựa vào sức một người có thể lấy được thứ mà mình muốn, thuận lợi tiến vào trong đó, không đưa cho ta Hạc Tiên Hương cũng không sao." Nam Vân Tử vẻ mặt thản nhiên nói.

"Vậy thì còn chưa đến mức như thế, chỉ cần tình thế thật sự giống như ngươi nói, lão phu tự nhiên sẽ không keo kiệt một chút Hạc Tiên Hương này. Bất quá địa phương mà ngươi nói liệu có thể thật sự nguy hiểm như trong tin tức của ngươi hay không, thì còn cần phải kiểm chứng. Ta thấy chúng ta nên dẫn dụ mấy kẻ ngoài kia tiến vào, ngươi cảm thấy thế nào?" Yêu Hạc lão quái nói.

"Cũng được, Yêu Hạc đạo hữu thật sự là cẩn thận, bất quá kế này rất hay. Xung quanh Trấn Uy Hầu Phủ, sợ rằng cũng có không ít kẻ muốn tới nhặt tiện nghi, để bọn họ vào đó thăm dò cũng không có gì thích hợp bằng." Nam Vân Tử gật đầu, cũng có mấy phần tán đồng với sự cẩn thận lão luyện của Yêu Hạc lão quái.

Hai người nhìn nhau cười, dưới ánh trăng sáng trong trẻo, ánh mắt âm u nhìn về phía xa xa. Dưới sự hướng dẫn của Nam Vân Tử, hai người đi tới chỗ lối vào giếng kho bỏ hoang quanh quẩn một lúc, bộ dạng trầm ngâm, không lâu sau liền rời đi.

"Ngươi cho rằng Yêu Hạc lão quái đó rốt cuộc là đang có âm mưu gì?" Trung niên văn sĩ trầm tư nói.
Bình Luận (0)
Comment