Chương 748: Tiến vào giếng hoang
Chương 748: Tiến vào giếng hoang
"Mặc kệ lão ta có âm mưu gì, toàn bộ Trấn Uy Hầu Phủ đều đã bị lão ta lục soát mấy lần, hẳn là không có bao nhiêu thu hoạch. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cùng với một người khác quanh quẩn bên chỗ giếng hoang, chắc hẳn đồ vật dẫn động thiên tượng chính là bên trong cái giếng cạn đó. Hiện tại Yêu Hạc lão quái và cái tên yêu nhân đó cũng rời đi rồi, đối với chúng ta cũng là một cơ hội không tồi." Phùng Thế Hiền mới đầu còn có mấy phần cẩn thận, nhưng sự xuất hiện của Yêu Hạc lão quái đã khiến cho y không thể kiềm chế được nữa. Dù sao lúc này bên trong Trấn Uy Hầu Phủ không hề có cao thủ nào là sự thật không thể chối cãi, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn lần sau nữa.
"Nếu đã như vậy, còn nói nhiều quá làm gì." Trung niên văn sĩ còn nóng vội hơn Phù Thế Hiền mấy lần, từ bên ngoài lao vào trong Trấn Uy Hầu Phủ rồi trực tiếp đi tới chỗ giếng cạn nhảy vào, trong nháy mắt thân hình liền biến mất trong đó.
Phùng Thế Hiền nghiến răng, cũng theo sát phía sau nhảy vào.
"Di, tên Yêu Hạc lão quái đó thật đúng là có chút thủ đoạn, trong giếng cạn bỏ hoang này, ánh sáng tinh hoa của mặt trăng xác thực nồng đậm hơn địa phương khác rất nhiều. Xem ra thật sự là do đồ vật bên trong này dẫn động ra thiên tượng." Gương mặt trung niên văn sĩ lộ ra mấy phần thần sắc vui mừng nói.
"Hình như có gì đó không đúng." Trung niên văn sĩ vui mừng hớn hở nhưng Phùng Thế Hiền lại nhíu chặt lông mày.
"Có chỗ gì không ổn? Do hai người Yêu Hạc lão quái vô duyên vô cớ rời đi, nên Phùng huynh lo lắng trong này có nguy hiểm nào sao?"
"Không sai, nếu như nơi này sóng yên biển lặng, với tính tình của Yêu Hạc lão quái, không thể nào vô duyên vô cớ rời đi." Phùng Thế Hiền nói.
Trung niên văn sĩ đáp: "Yêu Hạc lão quái xưa này tính tình đa nghi. Bất quá với thực lực của lão ta, hai người chúng ta nếu còn chậm chạp lề mề, không thể nắm bắt tốt thời cơ, nhanh chóng đắc thủ rồi sớm rời đi. Lão quái đó hiện tại chỉ là đang hoài nghi, còn chưa hề chân chính tiến vào. Thực lực chúng ta không bằng lão, nếu như còn sợ đầu sợ đuôi, e rằng đây mới chân chính là tai họa."
Phùng Thế Hiền sửng sốt, hai người bọn họ sở dĩ luôn xông pha cùng nhau, chính là bởi vì trung niên văn sĩ giỏi phân tích, mà y thì sở trường tâm cơ bày mưu tính kế, có thể hỗ trợ cho nhau. Lúc này nghe thấy sự phân tích của trung niên văn sĩ, cũng cảm thấy có chút đạo lý. Lập tức y không hề nói thêm gì, đi theo trung niên văn sĩ không nhanh không chậm tiến sâu vào trong giếng hoang.
Thông đạo bên trong giếng hoang nói ngắn không ngắn, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, cũng không thể nói là dài. Ánh sáng mặt trăng đó chiếu rọi cả Trấn Uy Hầu Phủ. Tinh hoa mặt trăng thấm vào lòng đất, cho dù tu vi bọn họ có cao hơn nữa, cũng không thể nào xuyên qua được tầng đất dày để thăm dò vị trí ánh sáng tinh hoa tụ về. Nhưng lúc này khi đã đi sâu vào trong giếng hoang, với cảnh giới của bọn họ, có thể cảm giác được rõ ràng, ánh sáng tinh hoa đang tụ tập về một nơi với tốc độ kinh người.
Chỉ là lần theo phương hướng đó, hai người liền dễ dàng đi tới trước Phong Hỏa Linh Trận.
"Quả nhiên là có cổ quái, nơi này không ngờ lại có một cái trận pháp. Những ánh sáng tinh hoa đó, đều tiến vào bên trong trận pháp." Trung niên văn sĩ nhìn Phùng Thế Hiền nói. "Phùng huynh có khả năng phá giải trận này không?"
"Trận pháp này có chút kỳ quặc. Hỏa linh khí trong giếng hoang này vô cùng nồng đậm, không ngờ lại là một cái mỏ Hỏa hệ linh thạch. Bất hảo!" Tu vi Phùng Thế Hiền hơi thấp, lại cộng thêm ánh sáng tinh hoa bao phủ. Lúc này một đường đi tới nơi đây, y đã hít vào không ít Địa Viêm Hỏa Độc. Lúc này hỏa độc bạo phát, trong đan điền lập tức truyền đến từng đợt cảm giác bỏng rát.
Trung niên văn sĩ vốn còn muốn kiên trì một lúc, nhưng Phùng Thế Hiền đã lui lại, hơn nữa cảm giác bỏng rát bên trong đan điền càng ngày càng nặng, trong lòng trung niên văn sĩ phẫn hận, nhưng cũng chỉ có thể thối lui theo.
Phong Hỏa Linh Trận có thể phong kín âm thanh không truyền ra ngoài, lại cộng thêm bố trí của Lục Tiểu Thiên, Phùng Thế Hiền và trung niên văn sĩ ở bên ngoài cũng không hề phát giác được hết thảy bên trong trận pháp. Nhưng Lục Tiểu Thiên lại thông hiểu Phong Hỏa Linh Trận này, một mực vẫn luôn cảnh giác với tình hình bên ngoài, tự nhiên cũng biết được mọi chuyện đang phát sinh.
"Không ngờ lại có người tới nhanh như vậy." Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng. Trước đó hắn cũng không nghĩ tới tế luyện Trấn Yêu Tháp lại dẫn động ra thiên tượng kinh người như vậy, hấp dẫn lượng lớn ánh sáng tinh hoa tiến vào trong cái giếng khô bỏ hoang. Nhiều tinh hoa ánh trăng như vậy, hiển nhiên là từ trên trời giáng xuống. Những tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn thấy dị tượng tìm đến đây thì cũng thôi đi. Nhưng cái giếng hoang này lại không phải là vùng đất thiện lành gì, muốn tùy ý ra vào nơi này, hơn nữa còn tiến vào trong Phong Hỏa Linh Trận, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bất quá, đạo lý chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc vẫn luôn luôn đúng. Tuy rằng Phong Hỏa Linh Trận đã ngăn cản Hỏa linh khí và Địa Viêm Hỏa Độc khuếch tán, và cả tác dụng thần kỳ của Địa Nguyệt Cương Sát, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được tất cả tu sĩ. Đặc biệt là loại người tinh thông trận pháp giống như Lục Tiểu Thiên hắn, xem ra, vẫn nên đẩy nhanh tốc độ luyện chế Trấn Yêu Tháp mới được.