Chương 750: Tu sĩ làm loạn
Chương 750: Tu sĩ làm loạn
Hao phí hai mươi mấy năm thời gian, dốc hết lượng lớn tâm huyết, Lục Tiểu Thiên mới luyện chế ra được tòa Trấn Yêu Tháp đầu tiên. Mà Phạm La Linh Hỏa vốn được Ngân Diệp Phật Đồng hấp thu, tự nhiên cũng đã bị hắn khống chế. Hồi tưởng lại những gì trải qua trước đó, Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi cảm thán tu tiên không bao giờ là dễ dàng. Vì Phạm La Linh Hỏa này, trước trước sau sau Lục Tiểu Thiên đã bôn ba gần hơn bốn mươi năm, hiện tại cũng coi như là được như ý nguyện.
"Thứ cho vãn bối vô năng, không thể phá giải trận pháp này." Lúc này một lão giả tóc bạc trắng run lẩy bẩy nói với Yêu Hạc lão quái.
"Đồ vô dụng, lãng phí mất Hạc Tiên Hương của lão phu." Yêu Hạc lão quái dưới cơn thịnh nộ, tung ra một chưởng, trực tiếp đánh cho lão giả tóc trắng thành một đoàn huyết vụ.
Sắc mặt Nam Vân Tử vô cùng âm trầm, mấy ngày nay, bọn họ một mực tìm kiếm phương pháp phá giải Phong Hỏa Linh Trận. Chỉ là người lúc trước bố trí trận pháp này là một Nguyên Anh lão quái tinh thông trận pháp của Bắc Tề Quốc. Trong thời gian mấy ngày nay, bọn họ đã liên tiếp đổi hai người, cũng đều không thể phá giải trận này.
Có khá nhiều thông đạo bên trong cái giếng hoang này, nhưng Lục Tiểu Thiên thoáng đi vòng qua mấy lần mới phát hiện con đường ra khỏi Phong Hỏa Linh Trận thì chỉ có một nơi. Lúc này tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ Yêu Hạc lão quái kia và cả tên Nam Vân Tử quyến rũ nọ cũng đều đang ngăn chặn ở bên ngoài, hắn cũng khó mà đi ra được. Tuy rằng hiện tại đã luyện chế Trấn Yêu Tháp thành công, nhưng còn chưa trải qua thực chiến, hắn cũng không rõ ràng uy lực của Trấn Yêu Tháp đạt tới mức độ như thê nào, có thể giúp hắn chiến thắng một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ hay không vẫn còn khó nói. Càng huống chi bên cạnh còn có một tên nam tử quyến rũ, tu vi tuy rằng thấp một chút, nhưng cách nói chuyện cũng không hề e ngại Yêu Hạc lão quái chút nào, hiển nhiên cũng không phải là một nhân vật dễ đối phó.
Cũng may tên Trận Pháp Sư đó không thể phá giải Phong Hỏa Linh Trận và cả mấy trận pháp nhỏ phụ trợ do hắn thi triển thêm vào. Nếu không thật đúng là khó tránh khỏi một trận ác chiến.
Lại đợi thêm mấy canh giờ, Yêu Hạc lão quái và Nam Vân Tử sắc mặt bất đắc dĩ lui ra khỏi giếng hoang. Đợi sau khi đối phương đi xa, Lục Tiểu Thiên mới đi ra khỏi Phong Hỏa Linh Trận. Sau khi ra khỏi trận pháp thì lối đi có rất nhiều ngã rẽ, Lục Tiểu Thiên tiến vào một cái trong đó. Sau một lúc lâu, lại có hai tu sĩ Kim Đan kỳ khác tiến vào. Lục Tiểu Thiên không hề ở lại lâu, nhắm chuẩn thời cơ rời khỏi giếng hoang, trở về trong tiểu viện của mình. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như thần không biết quỷ không hay trở về. Về phần Phong Hỏa Linh Trận đó, trận cơ có chút kiên cố. Người bố trí trận pháp này trình độ không hề kém hắn, muốn tiến vào trong trận thì dễ, nhưng muốn phá trận thì khó càng thêm khó. Trận Pháp Sư có bản lĩnh phá trận này, đối với bọn họ mà nói, tiến vào trong trận này không khó, tự nhiên là không cần hao phí tâm tư đi phá trận.
Trong toàn bộ Trấn Uy Hầu Phủ thái bình được hai ngày, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào, tìm kiếm xung quanh trong phủ những nơi có khả năng tồn tại dị bảo. Thế nhưng mấy nhóm tu sĩ tới lui cũng không thể tìm được bảo vật mình muốn, ngược lại còn có một số tu sĩ trúng phải Địa Viêm Hỏa Độc.
Mãi cho đến hai ngày này, dị tượng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt đột nhiên biến mất, càng khiến cho đám tu sĩ Kim Đan kỳ ở bên ngoài dòm ngó không thể không buông tay. Có một vài người bị trúng Địa Viêm Hỏa Độc trực tiếp rời đi, còn có một số dạng cường giả như Yêu Hạc lão quái, có lẽ cũng tiến vào được bên trong Phong Hỏa Linh Trận, nhưng xem ra cũng không chiếm được tiện nghi bao lớn, ngược lại còn gặp phải Địa Nguyệt Cương Sát càng lợi hại hơn. Sau khi lão nhận thức được nguy hiểm ở phía bên kia trận pháp, cũng trực tiếp lui ra khỏi Trấn Uy Hầu Phủ.
Còn có một số kẻ quá phẫn nộ, trực tiếp trút lửa giận lên trên người hạ nhân trong Trấn Uy Hầu Phủ, hoặc là muốn thu lấy đám linh vật trân quý bên trong dược điền của Hầu phủ để bù đắp tổn thất.
"Quả thật đúng là trong một cánh rừng lớn, loài chim gì cũng có***." Lục Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới lại có tu sĩ Kim Đan kỳ tồi tệ như vậy. Vốn hắn chỉ nghĩ rằng đám tu sĩ Kim Đan kỳ này tìm không được bảo vật trong lời đồn thì sẽ tự mình tản đi, nào ngờ đâu lại còn gây ra nhiều chuyện phiền nhiễu như vậy.
***Trong một cánh rừng lớn, loài chim gì cũng có: là một câu tục ngữ ý nghĩ rằng trong rừng lớn thì có chim có ích, có chim hại, có chim lành, có chim dữ, có đủ loại chim, ám chỉ con người cũng vậy.
Bên ngoài phòng truyền đến một tiếng thét thê lương, cùng với giọng cười đắc ý của một tu sĩ Kim Đan kỳ khác. Lục Tiểu Thiên nhướng mày, quan hệ giữa tu sĩ và phàm nhân thế tục ở Xích Uyên Đại Lục này vô cùng mật thiết, sinh hoạt chung với nhau càng nhiều, cũng nhiễm phải những dục vọng của thế tục, tình khí tồi tệ cũng ngày càng gia tăng.
Cửa sổ gian phòng của Lục Tiểu Thiên không gió tự mở, hắn lao ra khỏi gian phòng. Tuy rằng Trấn Uy Hầu Phủ này không có quan hệ quá lớn với hắn, nhưng dù sao Lục Tiểu Thiên cũng sinh hoạt ở đây hai mươi mấy năm. Nếu như tình huống cho phép, hắn cũng không muốn nơi này gặp phải tổn hại quá lớn. Hơn nữa Trấn Yêu Tháp mới chỉ luyện chế được một tòa, hắn phỏng chừng sẽ còn phải ở lại nơi này một khoảng thời gian không ngắn, nhất định phải thiết lập quy củ, không thể để cho những người khác tùy ý làm xằng làm bậy, nếu không sẽ thật sự khiến cho nơi này bị đảo lộn. Hắn tu luyện ở đây, sợ rằng cũng không thể nào được yên ổn.