Chương 778: Giai nhân xin gặp
Chương 778: Giai nhân xin gặp
Tào Thắng vừa trở về phủ, có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Hai huynh đệ cùng với Tào Côn, ba người liên tục mật nghị.
Lúc này Lục Tiểu Thiên vừa mới trở lại gian phòng mà bản thân đã sinh sống mấy chục năm qua, thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói.
"Tiểu nữ tử Hỉ Nhi đặc biệt đến đây thăm viếng Lục tiền bối, không biết Lục tiền bối có thuận tiện hay chăng?" Bên ngoài tiểu viện, giọng nói ôn nhu trong trẻo của Tào Hỉ Nhi vang lên.
"Cô gia quả nhân (Ở Hầu phủ, ta chỉ là một người đơn độc), làm gì có chỗ nào không thuận tiện, không biết tam tiểu tử tới nơi này có chuyện gì hay không?" Lục Tiểu Thiên đi ra khỏi phòng mình nói.
Lúc này Tào Hỉ Nhi đã đổi một bộ váy dài màu vàng, một sợi dây thắt ngang hông có viền màu vàng kim, thể hiện ra vòng eo thon ngọn, cùng dáng người lung linh tuyệt sắc của nàng một cách tinh tế. Tào Hỉ Nhi vốn cũng đã vô cùng xinh đẹp, lúc này lại còn cố ý trang điểm một chút, càng trở nên vô cùng động lòng người.
"Lục tiền bối khách khí rồi. Lục tiền bối là ân nhân cứu mạng của Hỉ Nhi, trực tiếp gọi tục danh của Hỉ Nhi là được. Vừa rồi phụ thân rất khách khí với Lục tiền bối, nhưng vẫn còn lo lắng Lục tiền bối ở nơi tiểu viện thô sơ này có chút không quen, nên dặn dò Hỉ Nhi phải nhất định đến xem tiền bối có cần thứ gì khác không." Tào Hỉ Nhi dịu dàng nói.
"Thay ta cảm tạ ý tốt của cha ngươi, bình thường ta tu luyện đặt rất nhiều tinh lực vào đó, cũng không hề có yêu cầu quá cao về ngoại vật." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
"Vậy Hỉ Nhi ngày mai lại đến vấn an Lục tiền bối." Tào Hỉ Nhi thấy Lục Tiểu Thiên không hề có ý định nói gì khác, cũng không hề có ý tứ mời nàng vào trong ngồi, trong mắt không khỏi lóe qua một tia thất vọng, nhưng rất nhanh Tào Hỉ Nhi lại che giấu vô cùng tốt, thân hình uyển chuyển lui ra khỏi tiểu viện.
Lục Tiểu Thiên khẽ cau mày, hắn cũng không hề biện pháp nào tốt với loại chuyện như vậy. Dù sao thân đang ở trong Tào phủ, mà lúc này Tào Thắng đã quay trở về, không thể nào có thể tùy ý giống như trước đây nữa.
Nhưng cũng may Trấn Uy Hầu Tào Thắng không hề để tâm việc hắn tiếp tục ở lại Hầu phủ. Bản thân Lục Tiểu Thiên cũng không muốn phải ở lại Trấn Uy Hầu Phủ quá lâu. Mấy năm nữa, các tòa Trấn Yêu Tháp còn lại cũng có thể hoàn toàn luyện chế thành công. Nhưng nếu lần nữa tiếp tục xuất hiện dị tượng, tên Trấn Uy Hầu này cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn tin cậy được.
Tâm phòng bị người khác không thể không có, hơi suy nghĩ một chút, nhưng nếu hắn chỉ cần định hình lại toàn bộ Ngân Diệp Phật Đồng, gom góp đủ số lượng cần thiết cho các tòa Trấn Yêu Tháp còn lại, sau đó rời khỏi nơi này, thì vẫn có thể luyện chế được như thường, chỉ là thời gian hơi chậm hơn một chút mà thôi.
Trên thế gian này không có chuyện gì luôn luôn thuận buồm xuôi gió, Lục Tiểu Thiên tự cảm thấy có thể ở trong Tào phủ sóng yên biển lặng suốt mấy chục năm qua, đã coi như không tồi rồi.
Trong hơn ba mươi mấy năm này, tuy rằng cũng trải qua mấy lần đại chiến, nhưng so với sự nguy hiểm bên trong Phiêu Miểu Điện thì lại hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Tu luyện trong thời gian hơn ba mươi năm này, bản thân hắn cũng tiến vào Kim Đan trung kỳ, cảnh giới càng ngày càng vững chắc, pháp lực cũng càng ngày càng ngưng thực.
Càng quan trọng hơn chính là, bản thân luyện chế ra Trấn Yêu Tháp, tu luyện Phiêu Miểu Kiếm Quyết, cũng như đã luyện chế ra mấy viên kiếm hoàn, sau này chỉ cần thu thập thêm một số Không Minh Kiếm Thạch nữa, liền có thể luyện chế đủ tám viên kiếm hoàn hình thành kiếm trận.
Phiêu Miểu Kiếm Trận đồng dạng cũng không phải là thủ đoạn mà tu sĩ Kim Đan kỳ có thể thi triển. Tuy rằng gần mười năm nay, hắn không hề nghe qua tin tức liên quan đến Không Minh Kiếm Thạch, nhưng Lục Tiểu Thiên nhất thời cũng không vội. Vô luận là Trấn Yêu Tháp, hay là kiếm hoàn mới luyện chế ra, uy lực cũng đều hơn xa thủ đoạn bình thường.
Trong mấy chục năm tu luyện này, Thôn Hồn Đại Pháp cũng có tiến triển rõ ràng, Lục Tiểu Thiên mơ hồ cảm thấy Thôn Hồn Đại Pháp cũng đã tới bình cảnh, có lẽ sau lần đột phá này, còn có thể phát huy ra thực lực lớn hơn nữa.
Lục Tiểu Thiên cũng không lập tức quay về gian phòng của mình, hai tay chắp sau lưng đứng đó suy tư.
Hiện tại thực lực của hắn đã tăng trưởng tới một mức độ nhất định, nhưng nếu cứ theo trình tự tu luyện như vậy sẽ rất khó lại có sự tăng trưởng mang tính nhảy vọt, chỉ có thể thông qua tuế nguyệt không ngừng lắng đọng, không ngừng hiểu ra tinh túy trong đó mới thực sự có thể gia tăng mạnh mẽ sức chiến đấu của hắn.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu như thật sự phải tính tới, có lẽ chỉ có thể đột phá từ chỗ Phạm La Linh Hỏa.
Sau khi có được Phạm La Linh Hỏa, Lục Tiểu Thiên mới dần dần hiểu ra rằng. Lúc này hắn giống như đã sở hữu một kiện bảo tàng hiếm thấy, nhưng lại không tìm được lối vào. Hiện tại Lục Tiểu Thiên mới biết rằng phương pháp khống chế Phạm La Linh Hỏa của bản thân quả là cực kỳ thô thiển, chỉ biết dùng nguyên thần khống chế Phạm La Linh Hỏa đi bao vây địch nhân, phần nhiều hơn nữa là để bản thân Phạm La Linh Hỏa tự mình đi giết địch, giống như mang theo một cái tuyệt thế bảo tàng bên người, mà lại không hề biết cách vận dụng.
Màn đêm buông xuống, Lục Tiểu Thiên cũng không hề trở vào trong phòng, mà trực tiếp bay về phía giếng hoang. Nhưng lại có hai người từ đối diện lao tới, một người chính là vị thiếu nữ vẫn luôn ở cùng một tiểu viện với hắn, nhưng mấy chục năm nay cũng không hề nói chuyện với nhau một câu. Người còn lại chính là một phụ nhân với diện mạo rất bình thường.
"Lục đạo hữu, mấy chục năm không gặp, không nghĩ tới đạo hữu cũng ở trong Hầu phủ này, mọi chuyện vẫn tốt chứ."
Lục Tiểu Thiên vừa định lướt qua, nhưng phụ nhân trung niên đối diện lại chủ động mở lời, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
Bước chân Lục Tiểu Thiên dừng lại, hắn sớm đã nhìn ra thân thế của thiếu nữ kia không đơn giản. Chỉ là hắn không muốn dính tới chuyện phiền phức gì, mấy chục năm nay, hai người một mực tự biết chuyện của mình, ngay cả trung niên phụ nhân này hai lần ra vào trong tiểu viện, Lục Tiểu Thiên cũng lười đi quản, không nghĩ tới lần này đối phương lại chủ động bắt chuyện với hắn.