Chương 785: Tác Mệnh Anh Tăng
Chương 785: Tác Mệnh Anh Tăng
"Thực lực của Tác Mệnh Anh Tăng kia như thế nào so với hai người ngươi và Viên đạo hữu?" Lục Tiểu Thiên đã cảm nhận được chỗ khác thường của tên tăng nhân cao gầy đó, nên liền hỏi Từ Uyển.
“Ta và Viên Cương cũng chỉ là bá trọng chi gian (伯仲之间: tương đương với nhau). Cả hai liên thủ, hoặc cũng có thể địch lại.” Trên mặt Từ Uyển lộ ra một nụ cười vô cùng gượng gạo nói.
"Nói cách khác, ba bốn tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường có thể cũng không phải là đối thủ của người này." Lục Tiểu Thiên hít vào một hơi khí lạnh. Mấy chục năm trước, một mình Viên Cương chống lại cặp huynh đệ ải nhân (người lùn) đội mũ trắng kia mà không hề rơi xuống thế hạ phong. Nhưng lần này chỉ một tên Tác Mệnh Anh Tăng đã tương đương với mấy tên cao thủ Kim Đan hậu kỳ rồi.
Huống chi đối phương còn có Phó Minh Viễn, một đôi trung niên phu phụ thân mặc hắc y, và hơn mười tên tu sĩ Kim Đan kỳ khác.
"Từ đạo hữu, Viên đạo hữu, xem ra các ngươi quả thật là chấp mê bất ngộ, không ngờ lại ẩn nấp bên trong Hắc Thiên Sơn Mạch. Kế hoạch ban đầu thật sự là áo trời không vết chỉ khâu, nếu như không nhờ vào dị tượng của lần độ kiếp này, cơ hồ đã bị đám người các ngươi man thiên quá hải* rồi, thật là che giấu quá tốt a." Đại thế đã thuộc về phe mình, bộ dạng Phó Minh Viễn vô cùng bình tĩnh thoải mái nói.
*Man thiên quá hải: giấu trời vượt biển, ý chỉ thản nhiên như chẳng có chuyện gì, che giấu ý định thực sự đằng sau.
"Ngươi cũng đã nhìn thấy được tiềm lực của tiểu thư nhà ta, chỉ cần thêm chút thời gian, ngày sau nhất định sẽ trở thành cao thủ đỉnh tiêm nhất trong Hoàng tộc Hạng Quốc. Lợi ích mà Đức Vương có thể cho ngươi, ngày sau tiểu thư nhà ta cũng có thể. Tên Đức Vương này tàn nhẫn độc ác, các ngươi vì sao lại còn bước lên con đường không lối về này, tới cuối cùng cũng chưa chắc sẽ có quả ngọt để ăn đâu." Từ Uyển khuyên bảo nói.
"Điều này thì không cần Từ đạo hữu quan tâm. Nói tóm lại, hôm nay giao Hạng Liên Nhi cho ta, việc này coi như chấm dứt, có thể tha cho các ngươi một mạng. Lần này ta còn mời cả Tác Mệnh Anh Tăng tới, thực lực của hai người các ngươi tuy rằng không yếu, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Tác Mệnh Anh Tăng đâu. Từ xưa đến nay kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như chấp mê bất ngộ, thì đừng trách Phó mỗ xuất thủ độc ác." Vẻ mặt Phó Minh Viễn đằng đằng sát khí nói. "Tiềm lực Hạng Liên Nhi có lớn hơn nữa, Đức Vương chưa hẳn sẽ cho nàng cơ hội trưởng thành."
"Nếu đã như vậy, có nói nhiều cũng vô ích, các người động thủ đi." Sau khi đám người Từ Uyển và Viên Cương liếc mắt nhìn nhau, liến nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tự tìm đường chết." Phó Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, sau đó cung kính hành lễ nói với Tác Mệnh Anh Tăng "Chuyện kế tiếp phải làm phiền đạo hữu rồi."
"Ta chỉ cần tính mạng nữ tử kia, kẻ cản ta, chết." Tác Mệnh Anh Tăng gật đầu, đồng thời bước tới trước hai bước, liền vượt qua khoảng cách mấy chục trượng. Trong lúc di chuyển, cả người không hề mang theo chút lửa giận nào, giọng điệu Tác Mệnh Anh Tăng vô cùng bình đạm nhưng cũng bá đạo vô cùng, ai cũng không dám hoài nghi hậu quả của việc khiêu chiến y.
"Lục đạo hữu, tiểu thư có thể vượt qua lần kiếp nạn này hay không, hoàn toàn nhờ đạo hữu rồi. Vẫn xin Lục đạo hữu có thể đồng tâm hiệp lực với mọi người. Thiếp thân và Viên Cương sẽ thử sức với người này trước, chốc nữa đạo hữu tìm cơ hội hạ thủ, xem liệu có thể mượn nhờ lực lượng trận pháp nhất cử trọng thương người này, hoặc là vây lấy y lại cũng được." Từ Uyển nghiến răng và nháy mắt ra hiệu với Viên Cương.
Viên Cương vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu lấy ra một cây pháp khí trường côn thô to như cánh tay người. Thân hình lóe lên liền đứng sóng vai với Từ Uyển, ngăn ở trước mặt Tác Mệnh Anh Tăng.
"Ha ha, Viên lão đầu, mấy chục năm qua đi, cũng không biết Phi Viên Côn của ngươi liệu có còn mạnh mẽ giống như xưa không. Huynh đệ hai người chúng ta cũng muốn tái chiến với lão một hồi." Viên Cương vừa mới đáp xuống, hai huynh đệ ải nhân đội nón trắng giống như Bạch Vô Thường liền lần lượt một trước một sau, bay vọt về phía Viên Cương, trong nháy mắy đã triền đấu với nhau thành một đoàn.
Hạng Liên Nhi lúc này đang chống đỡ đợt lôi kiếp thứ ba, áp lực không nhỏ, nhưng tình thế bên ngoài đang nhanh chóng trở nên xấu đi cũng khiến nàng không thể nào tập trung độ kiếp. Trong lúc sơ suất, liền bị lôi kiếp liên tục đánh trúng bờ vai, cũng may Tinh Tàm Pháp Y đã ngăn cản lại phần lớn lực công kích, nhưng khóe miệng Hạng Liên Nhi cũng khó áp chế được mà chảy ra một tia máu.
Tác Mệnh Anh Tăng giơ bàn tay lớn chộp về phía Từ Uyển, chuỗi hạt châu do đầu khô lâu tạo thành kia lập tức nhanh chóng xoay tròn. Bên trong mỗi một đầu khô lâu đều phát ra âm thanh khóc thút thít của các anh nhi, đừng nói là địch nhân, ngay cả đám tu sĩ Kim Đan trung kỳ đứng phía sau lưng Phó Minh Viễn trên trán cũng chảy mồ hôi đầm đìa, vô ý thức lui về phía sau hai bước.
Từ Uyển há miệng phun ra một đôi pháp khí bộ dạng móc câu Kim Ngân Tử Mẫu Ngư, nhanh chóng bay xuyên qua không trung, giống như hai con cá một vàng một bạc vô cùng linh hoạt. Mũi nhọn chỗ móc câu không ngừng phun ra hàn mang kinh người, cho dù là thượng đẳng phòng ngự pháp khí, cũng ngăn không được sự thôn phệ của hàn mang đó.
Nhưng chính vào lúc này, chuỗi hạt châu khô lâu của Tác Mệnh Anh Tăng lại phát ra một tràng tiếng kêu thê lương. Bên trên phóng xuất ra từng đạo hôi sắc tà quang giống như những dải lụa màu xám, hình thành một cái vòng tròn màu xám khổng lồ, bao phủ Kim Ngân Tử Mẫu Ngư.
Hai cỗ pháp lực hoàn toàn khác biệt va chạm với nhau, lập tức hình thành thế thủy hỏa bất dung.
Oanh một tiếng, Từ Uyển sắc mặt đại biến, liên tục lui về sau mấy bước.