Chương 786: Lục Tiểu Thiên . . .
Chương 786: Lục Tiểu Thiên . . .
"Lão hầu tử kia thực lực cũng không tệ, hợp sức hai người các ngươi, hoặc có thể chống đỡ được vài chiêu dưới tay lão phu, nhưng chỉ bằng vào một mình ngươi, vẫn còn kém xa lắm." Tác Mệnh Anh Tăng cười hắc hắc nói. Hôi sắc quang mang từ trên chuỗi hạt khô lâu phun ra không giảm, từng vòng từng vòng vây chặt lấy Kim Ngân Tử Mẫu Ngư của Từ Uyển.
Từ Uyển cũng trở nên khẩn trương, vội vàng muốn triệu hồi Kim Ngân Tử Mẫu Ngư, nhưng lại phát hiện mặc cho ả dùng lực như thế nào, kiện pháp khí đã theo ả rất lâu tựa hồ như đang bị trói buộc cực lớn, hoàn toàn không hề di chuyển chút nào.
Từ di! Phốc . . . Trong lúc phân tâm, Hạng Liên Nhi lần nữa bị lôi kiếp đánh trúng.
Thân hình Tác Mệnh Anh Tăng lóe lên, thừa dịp đan nguyên pháp của đối phương bị lão kiềm chế, một chưởng đánh thẳng về phía ngực Từ Uyển.
Ầm!
Lúc này trước người Từ Uyển đột nhiên có bóng người lóe lên, hai chưởng chạm nhau. Một tên thanh niên mặc áo xanh liên tiếp trượt dài về sau trên mặt tuyết mấy trượng, nhưng Tác Mệnh Anh Tăng cũng bị chấn lui về sau vài bước.
"Tập trung độ kiếp, việc chiến đấu của mấy người chúng ta không phải là thứ mà ngươi nên quan tâm vào lúc này." Lúc này người xuất thủ ngăn cản Tác Mệnh Anh Tăng tự nhiên là Lục Tiểu Thiên. Một chưởng của hắn vừa ngăn cản Tác Mệnh Anh Tăng, đồng thời còn quát lên với Hạng Liên Nhi.
Tuy rằng vô luận là thực lực hay là nhân số của đám người này, cũng đều có chút vượt qua khỏi dự tính ban đầu, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của hắn. Lúc trước tuy Lục Tiểu Thiên tỏ vẻ không quá để tâm tới Linh Tuyền Hổ Phách kia, nhưng trên thực tế hắn lại nhất định phải có được món linh vật này.
Từ Uyển hẳn là vẫn còn át chủ bài, còn chưa tới mức vừa mới bắt đầu đã bị Tác Mệnh Anh Tăng đánh trọng thương. Nhưng nếu vừa mới bắt đầu giao thủ là đã bị thương, hoặc phải sử dụng tới thủ đoạn dự phòng khác, dưới tình huống vốn đã không mấy lạc quan như vậy, càng khiến tình thế trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
"Tiểu tử, ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh đấy." Tác Mệnh Anh Tăng khẽ kêu lên kinh ngạc, không ngừng đánh giá người thanh niên trước mặt mà mới vừa rồi y còn không thèm liếc nhìn. Gương mặt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn.
"Ngươi và Viên Cương đi ứng phó những người khác, người này cứ giao cho ta." Sau khi Lục Tiểu Thiên tiếp một chưởng của Tác Mệnh Anh Tăng, mặt không đổi sắc nói. Trên thực tế trong lòng hắn cũng giật mình với một kích chưởng lực tiện tay của Tác Mệnh Anh Tăng, chỉ bất quá hiện tại không phải là lúc tỏ ra vẻ khiếp đảm.
Khi địch và ta đánh nhau, đôi khi cần phải ẩn mình và chờ đợi thời cơ, nhưng khi phe mình đang ở thế bất lợi mà vẫn còn giấu tài thì chẳng khác nào là tự tìm đường chết. Hiện tại hắn cần phải đề thăng một chút sĩ khí sa sút của đám người Từ Uyển và Viên Cương này.
"Đa tạ Lục đạo hữu tương trợ." Từ Uyển lúc nãy vừa mới xuất thủ cơ hồ đã bị Tác Mệnh Anh Tăng áp chế, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều khiến Từ Uyển vui mừng hơn không phải là ả đã thoát hiểm, mà là thái độ của Lục Tiểu Thiên. Trước đó ả thực sự lo lắng, dưới tình huống đối mặt cường địch như thế, khi mà phần thắng không lớn, Lục Tiểu Thiên sẽ xuất công mà không xuất lực, thấy tình thế bất ổn liền bỏ đi. Từ Uyển không ngờ hắn lại là một người tuân thủ chữ tín như vậy, đồng thời còn xuất thủ kịp lúc hóa giải nguy cơ cho ả.
Tuy rằng từ khi tức Lục Tiểu Thiên vừa xuất thủ, ả nhìn ra hắn vẫn chỉ là tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng trình độ pháp lực tinh thuần không ngờ cũng không hề thua kém ả bao nhiêu. Lại nghĩ tới những lời đồn đại rằng ngay cả Đấu Cuồng Hồ cũng là bại tướng dưới tay hắn, trong lòng Tử Uyển cũng có thêm mấy phần lòng tin với người thanh niên trước mặt này. Ả nghe theo lời hắn lui qua một bên nói. "Tác Mệnh Anh Tăng này vô cùng lợi hại, Lục đạo hữu hãy cẩn thận."
"Bất quá chỉ là một tên Kim Đan trung kỳ mà thôi, khẩu khí thật là lớn a, lão phu hôm nay sẽ dùng huyết nhục và nguyên thần của ngươi để nuôi dưỡng Tác Mệnh Quỷ Châu của lão phu!" Nghe thấy lời nói dõng dạc của Lục Tiểu Thiên, Tác Mệnh Anh Tăng lập tức trở nên tức giận, duỗi tay chém về phía trước, chuỗi hạt trong tay lão liền bay ra khỏi tay thẳng về phía trước.
Ô ô. . . .
Một tràng tiếng kêu khóc vô cùng thê lương, những hạt châu khô lâu kia hóa thành từng bộ hài cốt chỉ to cỡ những hài nhi còn trong bụng mẹ, tiếng khóc nỉ non không dứt, khiến cho người nghe đau đến đứt gan đứt ruột.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường nếu như ở quá gần, nghe được những tiếng khóc này thậm chí tâm thần sẽ mất khống chế mà chết, ngay cả tu sĩ cảnh giới Giả Đan gần đạt đến Kim Đan sơ kỳ, cũng sợ sẽ trở nên phát điên.
"Người ta đồn rằng có một số tà tu chuyên môn dùng thai nhi chưa xuất sinh làm thức ăn cho những con Quỷ Anh. Oán khí trong chuỗi quỷ châu này của ngươi không ngờ lại đạt tới mức độ như vậy, chắc hẳn đã tàn sát không ít thai nhi còn chưa xuất sinh, thủ đoạn thật là độc ác." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên nhìn lão Tác Mệnh Anh Tăng này cũng trở nên lăng lệ sắc bén hơn nhiều.
"Hắc hắc, những thai nhi vẫn còn trong bụng kia là món ăn ưa thích nhất cho Quỷ Anh của ta, mà dạng tu vi tinh thâm như ngươi, pháp lực hơn xa tu sĩ đồng giai, đối với Quỷ Anh của ta mà nói, cũng là một món ăn cực kì hợp khẩu vị. Hôm nay liền lấy tính mạng của ngươi làm thức ăn cho nó vậy." Tác Mệnh Anh Tăng cười quái dị nói.
"Thật sao?" Lục Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng, thân thể phiêu nhiên lui lại, vung tay lên một cái, mười hai cây tiểu kì hình tam giác có ánh sáng xanh nhàn nhạt bắn ra, phân bố ở mười hai phương vị, bao phủ phần lớn địa phương xung quanh vào trong, thậm chí bao gồm cả Từ Uyển đang chiến đấu với đôi trung niên phu phụ, còn có cả mấy người Phó Minh Viễn.