Chương 792: Lấy cả hai
Chương 792: Lấy cả hai
Sắc mặt Lục Tiểu Thiên bình tĩnh, lại đợi một hồi, sau khi Từ Uyển triệt bỏ đi màn ánh sáng ngăn cách âm thanh, Lục Tiểu Thiên bước tới vài bước, liền đi tới trước mặt bọn họ.
"Việc độ kiếp đã xong, án chiếu theo ước định trước đó, có phải nên giao Linh Tuyền Hổ Phách cho ta hay không?"
"Cái này, Lục đạo hữu, Linh Tuyền Hổ Phách có tác dụng trọng yếu trong việc kích phát huyết mạch của tiểu thư nhà ta. Thực lực của Lục đạo hữu cao thâm như vậy, chắc hẳn Linh Tuyền Hổ Phách không có tác dụng quá lớn với đạo hữu, ta thấy hay là . . . . . "
"Cũng chính là nói các ngươi muốn nói một đằng làm một nẻo, đã hạ quyết định rồi chứ?" Thần sắc Lục Tiểu Thiên trở nên lạnh lẽo, cắt đứt lời nói của Viên Cương.
"Lục huynh, ta . . ." Trên mặt Hạng Liên Nhi lộ ra vẻ khó xử. "Vẫn là như ước định trước đó, ta cho huynh một cái . . . . . "
"Tiểu thư, sự tình trọng đại, xin tha thứ cho lão nô tự mình quyết định một lần." Viên Cương trực tiếp ngăn ở trước người Hạng Liên Nhi nói. "Lục đạo hữu, trên người ta và mấy người Từ đạo hữu, có không ít các loại linh vật khác, trước đó còn có mấy món đồ vật chưa lấy ra, hiện tại mọi thứ mặc cho đạo hữu ngươi lựa chọn. Tất cả cộng lại, đảm bảo giá trị không kém hơn Linh Tuyền Hổ Phách."
"Không cần đâu, hoặc là lưu lại Linh Tuyền Hổ Phách, hoặc là lưu mạng lại là được." Lục Tiểu Thiên khẽ cười nói, lần nữa cắt đứt lời nói của Viên Cương.
"Khẩu khí thật là lớn, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng vừa rồi có thể đánh bại Tác Mệnh Anh Tăng là hoàn toàn nhờ vào thực lực của bản thân ngươi sao. Ngay cả Tác Mệnh Anh Tăng, cũng khó có thể chống lại tất cả bọn ta. Ngươi tuy rằng có chút thủ đoạn, nhưng tu vi dù sao cũng chỉ có là Kim Đan trung kỳ, không nên không biết tiến thối!" Lão giả râu nâu quát lớn.
"Vậy sao?" Lục Tiểu Thiên lạnh lùng đáp lại vỏn vẹn hai chữ.
Lão giả râu nâu nói không sai, dựa vào thực lực của bản thân hắn, nếu như không có chuẩn bị quả thật không phải là đối thủ của tên tác Mệnh Anh Tăng kia, thậm chí Viên Cương và Từ Uyển liên thủ cũng có thể đánh bại hắn. Nhưng hắn đã dám bước tới nơi như vậy, tự nhiên là đã có chuẩn bị đầy đủ.
Tay trái Lục Tiểu Thiên vung lên, mấy mười đạo lam quang lóe lên, lơ lửng ở bốn phía. Cờ xí tung bay phần phật trong gió. Bên trên tỏa ra hàn khí kinh người, bao phủ tất cả mọi người vào trong, chính là Ly Tuyết Thiên Nguyệt Trận trước đó đã được hắn thu hồi.
"Vừa rồi Tác Mệnh Anh Tăng đã nếm thử qua, xem ra các ngươi cũng rất muốn nếm thử sự lợi hại của trận pháp này." Thân hình Lục Tiểu Thiên đằng không bay lên lơ lửng giữa không trung, âm thanh băng lãnh từ trên cao vọng xuống.
"Đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ nữa, trận pháp này chỉ có thể sử dụng một lần." Mấy người Viên Cương giật nảy mình mạng miệng nói.
Tuy ngoài miệng bọn họ nói thế, nhưng lại đang dùng ánh mắt chất vấn quét về phía Từ Uyển. Hàn khí tuông ra từ trong trận pháp này không thể nào là giả được.
"Không cần nhìn ả nữa, bộ trận pháp này xác thực là chỉ có thể dùng một lần, nhưng các ngươi quên ta cũng là một Trận Pháp Sư sao? Ta đã tu sửa lại một chút, miễn cưỡng còn có thể vận dụng thêm một lần. Vốn ta dự định lưu lại cho sau này, nhưng nếu các ngươi đã tìm chết, thế thì thành toàn cho các ngươi vậy." Lục Tiểu Thiên vỗ vào túi linh thú, Đế Khôn lập tức xuất hiện, sát khí kinh người, tư thái từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn đám người Viên Cương.
Vẻ mặt Từ Uyển trở nên sợ hãi, tuy rằng ả không nguyện ý tin đây là sự thật, nhưng ba động hàn khí đáng sợ của trận pháp lại không thể làm giả chút nào, khí tức không hề thua kém khi đối phó với Tác Mệnh Anh Tăng.
Mấy người Viên Cương cũng lập tức giống như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng, vẻ mặt tái nhợt, vô cùng khó coi.
"Chậm đã, Lục huynh, muội sẽ đưa cho huynh Linh Tuyền Hổ Phách, chúng ta dừng tay lại đi, được không?" Hạng Liên Nhi thấy Lục Tiểu Thiên sắp sửa động thủ, vội vàng lên tiếng nói.
"Lẽ nào các ngươi muốn cho thì cho, muốn không cho thì không cho, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý rồi, đưa ra hết hai khối Linh Tuyền Hổ Phách đây.” Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói.
"Lục Tiểu Thiên, người đừng nên hiếp người quá đáng." Lão giả râu nâu gân cổ lên đáp lại.
"Ồn ào!" thân hình Lục Tiểu Thiên khẽ động, như cuồng phong bão táp lao tới lão giả râu nâu, đồng thời phục dụng nguyên thần tinh phách của một con cửu giai Yêu hổ.
“Lão phu cũng muốn xem xem, cái tên hoàng mao tiểu tử ngươi rốt cuộc lợi hại tới mức nào.” Lão giả râu nâu nhìn thấy Lục Tiểu Thiên cuồng vọng như vậy, không ngờ lại động thủ trước mặt nhiều người như thế, lửa giận công tâm, cũng lấy ra một thanh đoản đao, trực tiép chém về phía ngực Lục Tiểu Thiên.
Đao khí sắc bén phóng thẳng vào mặt, lão giả râu nâu lấy công làm thủ, thầm nghĩ một đao này nhất định sẽ ép cho Lục Tiểu Thiên phải dừng lại. Cho dù đối phương thi triển thủ đoạn khác phản công, cũng cần phải một hai tức thời gian.
Nhưng lão không thể nào ngờ tới, Lục Tiểu Thiên lại không hề có bất kỳ phòng ngự nào, vẫn trực tiếp lao thẳng tới.
Viên Cương vừa định động thủ, liền bị Từ Uyển kéo lại. “Đừng cử động, ngươi vừa động, trận pháp sẽ thật sự khởi động! Tới đó sẽ không còn khả năng vãn hồi lại cục diện được nữa.” Khi Từ Uyển nhìn thấy Viên Cương muốn xuất thủ giúp lão giả râu nâu. Ánh sáng trên lam sắc tiểu kỳ ở xung quanh liền nở rộ, cơ hồ giống y hệt như khi công kích Tác Mệnh Anh Tăng trước đó, trong lòng ả một mảnh đắng chát không khỏi kéo Viên Cương lại.
Mà hiện tại trong lúc điện quang hỏa thạch, Lục Tiểu Thiên đã trực tiếp ưỡng ngực đụng vào đoản đao của lão giả râu nâu.
“Không muốn sống nữa mà!” Ngay cả trong lòng mấy người Viên Cương, Từ Uyển, cũng đồng thời lóe qua một cái ý niệm như vậy. Tên Lục Tiểu Thiên trước mắt quá mức điên cuồng, nhưng cũng quỷ dị vô cùng.
Suy nghĩ trong lòng đám người Viên Cương cũng giống như suy nghĩ của lão giả râu nâu vậy.
“Chết!” Lão giả râu nâu trải qua chút trì hoãn vừa rồi, đã không còn đường lui nào nữa, mà Lục Tiểu Thiên bạo phát trong khoảng cách ngắn này quá nhanh. Lão cho dù muốn lui lại, cũng không nhanh bằng Lục Tiểu Thiên được.