Chương 809: Bọt khí trong đầm lầy
Chương 809: Bọt khí trong đầm lầy
Lục Tiểu Thiên tìm một gốc vắng vẻ không người, khôi phục lại bộ dạng vốn có, lại đi tới nơi trúc lâu đã ước hẹn từ trước với hai người Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà.
Hơn nửa canh giờ sau, Thiệu Tử Hà và Dư Đông Bảo hai người mới lục đục quay về. Đi cùng với hai người họ, còn có một thanh niên mày rậm mặc y phục màu đen, với đôi mắt như chim Ưng vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác. Ngoài ra còn có một tử y nữ tử, xinh đẹp mảnh mai động lòng người.
Thiệu Tử Hà vừa trở về trúc lâu, nhìn thấy sự xuất hiện của một thanh niên tóc bạc, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó vẻ mặt thoáng giật mình rồi khẽ mỉm cười nói. "Đây mới chính là diện mạo thật sự của Lục đạo hữu sao, xem ra trông còn thuận mắt hơn bộ dạng trước kia nhiều a."
"Lục đạo hữu đúng là một người giữ chữ tín, không biết có đấu giá được thứ mình muốn trong Vân Nhai Đấu Giá Hội vừa rồi không?"
"Tài lực có hạn, ta lại không ngờ tới giá cả trong Vân Nhai Đấu Giá Hội lại cao đến như vậy. Đương nhiên, vật phẩm được đấu giá trong đó quả thật cũng không hề tầm thường."
"Lục đạo hữu nói thật không sai. Lúc trước khi lần đầu tiên ta tham gia Vân Nhai Đấu Giá Hội, cũng có cảm nhận giống như đạo hữu vậy, hứng trí bừng bừng đi tới, cuối cùng rồi lại mất hứng quay về." Dư Đông Bảo nghe vậy liền ha hả cười lớn nói.
"Đây chính là vị Luyện Đan Sư mà các ngươi mời đến sao?" Thanh niên mắt Ưng cắt đứt lời của Dư Đông Bảo hỏi: "Có đáng tin hay không đấy? Đừng nên làm chậm trễ thời gian của chúng ta đó."
"Có đáng tin hay không, thử một chút liền biết. Lục đạo hữu, dựa theo ước định của chúng ta, hiện tại là lúc lên đường rồi." Dư Đông Bảo nói.
"Lời hứa trước đó chỉ là giúp các ngươi luyện chế đan dược trong một tháng. Hiện tại có thêm hai người, thời gian vẫn không đổi. Hai người mới này, tự bản thân các ngươi nghĩ biện pháp." Lục Tiểu Thiên nhàn nhạt đáp.
"Một tháng là đủ rồi." Thiệu Tử Hà gật đầu nói.
Chốc lát sau, một đoàn người rời khỏi Huyết Sư Sơn, bay về nơi sâu trong Hắc Thiên Sơn Mạch. Từ sự giới thiệu của Dư Đông Bảo, Lục Tiểu Thiên được biết tên thanh niên mắt Ưng kia gọi là Hoắc Ưng, người cũng như tên, xuất thân từ một tu tiên thế gia trong Hắc Thiên Sơn Mạch, hậu nhân của Hoắc gia.
Dư Đông Bảo lại người của Dư gia, gia tộc sở hữu lượng lớn các cửa hiệu kinh doanh ở mấy quốc gia lân cận, cùng với Hắc Thiên Sơn Mạch và cả Vô Thương Thành, nên xuất thủ rất là thoải mái. Thiệu Tử Hà, cùng với một tử y nữ tử khác tên Mộc Tử Hân là sư muội của Hoắc Ưng, xuất thân cũng rất bất phàm.
Lục Tiểu Thiên dọc đường đi tùy tiện trả lời Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà vài câu, cũng không hề nói thêm gì nhiều. Một đoàn người đã bay vào trong Huyết Sư Sơn khoảng cách hơn mấy vạn dặm, giữa chừng cũng đụng phải mấy nhóm tu sĩ. Nhưng khi nhìn thấy nhóm người Lục Tiểu Thiên nhân thủ không ít, khí thế lại rất khó lường, nên cũng không dám mạo muội tới khiêu khích.
Mãi cho đến khi bay tới một khu vực đầm lầy, bên trên không ngừng bốc lên bọt khí, trong bột khí mơ hồ có một luồng khí tức tanh hôi không màu bay ra. Lục Tiểu Thiên không cẩn thận hít vào một hơi, liền cảm giác đầu óc có chút mê muội. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới hít vào chút ít, chỉ cần pháp lực khẽ vận chuyển, luồng khí tức tanh hôi không thích hợp này liền lập tức bị đẩy ra ngoài cơ thể.
"Vùng đầm lầy này có chút quỷ dị, nhất là những bọt khí này, khí tức bên trong cũng không biết là cái gì, lại có thể khiến cho thần trí chúng ta trở nên thất thường. Lục huynh đừng xem thường loại khí tức, tưởng rằng chỉ cần đình chỉ hô hấp là sẽ không có chuyện gì. Trên thực tế cho dù là không hô hấp, loại khí tức này cũng có thể bất tri bất giác dọc theo làn da chúng ta xâm nhập vào cơ thể. Một khi tích tụ trong cơ thể quá nhiều, sẽ khiến cho chúng ta trở nên điên loạn. Nếu nghiêm trọng hơn nữa, thì dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng sẽ chết trong sự điên loạn này. Đã không biết có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan kỳ vẫn lạc trong khu đầm lầy này rồi, chỉ là thi thể bọn họ bị một số yêu thú trong đầm lầy ăn mất nên không nhìn thấy gì nữa mà thôi." Vẻ mặt Dư Đông Bảo thận trọng nhắc nhở nói.
"Thất Diệp Định Hồn Thảo ở nơi nào?" Lục Tiểu Thiên gật đầu rồi hỏi thẳng vào mục đích chuyến đi này.
Trên thực tế Dư Đông Bảo không nói, thần thức mạnh như Lục Tiểu Thiên lúc này cũng cảm nhận được một luồng lực lượng tà dị đang muốn xuyên qua làn da tiến vào trong cơ thể. Cho dù hắn có vận chuyển pháp lực cũng khó mà ngăn cản hết loại lực lượng tà dị này ở bên ngoài, chỉ là trì hoãn tốc độ xâm nhập ở một mức độ nào đó, nhưng không thể nào giải quyết triệt để vấn đề từ gốc ngọn.
Nhưng lúc này Lục Tiểu Thiên đã là thất giai Thể Tu, năng lực phòng ngự của thân thể hơn xa tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường. Loại lực lượng tà dị này dù muốn xâm nhập vào người hắn, tốc độ cũng cực kỳ chậm, lại thêm thần thức mạnh mẽ của hắn, muốn đạt tới mức độ có thể ảnh hưởng tới thần trí hắn, không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được.