Chương 832: Đế Khôn, Long Sư
Chương 832: Đế Khôn, Long Sư
Lục Tiểu Thiên nhíu mày, không nghĩ tới đám người này lại tư lội bội ước nhanh như thế. Nhưng hắn cũng không phải không có chút chuẩn bị nào. Tên đầu lĩnh trước đó bị hắn bắt sống trông như chỉ bị thương nhẹ, nhưng cho dù thân thể người này có cường hãn một chút, năng lực khôi phục mạnh hơn hai người Dư Đông Bảo, thì chí ít cũng cần phải nửa ngày thời gian.
Ngoại trừ người này ra, những người khác cũng đều lấy tên trước đó mở miệng bàn điều kiện với hắn làm đầu lĩnh, chỉ cần đối thủ loại cấp bậc này không phải quá nhiều, hắn muốn đi, những người này cũng lưu không được.
Chỉ là bọn họ tinh thông chiến thuật quần chiến, trông như phối hợp rất là kín kẽ, chiến lực phát huy ra không thể tính toán đơn giản dựa vào thực lực của từng người, nếu như thật sự phải hỗn chiến, phỏng chừng chỉ có thể xem tạo hóa của bản thân hai người Dư Đông Bảo và Hoắc Ưng bọn họ.
Vừa rồi sở dĩ hắn cứu bọn họ, một phần là muốn mượn nhờ lực lượng hai người này đối kháng với đám quái nhân. Dù sao khi đã biết nơi này có khả năng có tin tức của Kết Anh Quả, Lục Tiểu Thiên sẽ không thể nào dễ dàng rời đi. Mà hai người này cũng biết được một số tin tức liên quan đến Kết Anh Quả, nếu như có thể giữ lại tính mạng cho bọn họ, hắn vẫn sẽ cố gắng hết sức.
Lục Tiểu Thiên xoay người lại, trong mắt lóe qua một tia sát cơ. Hắn vừa định động thủ, lại phát hiện đám quái nhân này tựa hồ không phải quay về chiến đấu với hắn, không ngờ lại trực tiếp rời khỏi lưng linh thú, vây lấy nhóm người Lục Tiểu Thiên, không, hẳn là nói vây lấy Đế Khôn mới phải. Đám người này quỳ một chân xuống, tay phải để ngay trước ngực, vẻ mặt kích động, trong miệng cứ lặp đi lặp lại ngôn ngữ mà đám người Lục Tiểu Thiên nghe không hiểu.
Trong miệng Đế Khôn khẽ gầm lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, như muốn hỏi hắn là đánh hay không đánh.
Hô . . . . . Lục Tiểu Thiên còn chưa quyết định chủ ý. Một đạo hắc ảnh hiện lên, chính là tiểu Hỏa Nha tức giận giương cánh chỉ về đám quái nhân này, miệng kêu qua qua không ngừng. Lục Tiểu Thiên tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng có thể đoán được ý tứ muốn động thủ của tiểu Hỏa Nha. Nhưng bản thân nó lại không động, mà lại chỉ về phía Đế Khôn. Ngoài dự liệu của Lục Tiểu Thiên, Đế Khôn tuy rằng biểu hiện ra thần sắc không mấy nhẫn nại, nhưng đã không còn phản ứng mãnh liệt giống như trước đây, còn để cho tiểu Hỏa Nha cưỡi lên lưng nó.
Không chỉ Lục Tiểu Thiên, Thiệu Tử Hà, hay hoặc là đám quái nhân đó, trong đầu cũng có mấy phần cảm giác hỗn loạn. Đế Khôn là linh thú cường đại như vậy, không ngờ lại để cho một con tiểu Hỏa Nha không mấy bắt mắt cưỡi lên trên lưng nó.
"Ý các ngươi đây là?" Lục Tiểu Thiên nhìn về phía tên đầu lĩnh lúc trước đã đối thoại với hắn hỏi. Vốn Lục Tiểu Thiên còn tưởng rằng đám người cổ quái này muốn lần nữa trở mặt, nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải như thế. Lực chú ý của đám người này đều đặt lên trên thân Đế Khôn, nhìn vẻ mặt bọn họ đầy kích động và sùng kính, cũng không biết vì sao lại như vậy.
"Long Sư, là Thánh Thú của Cự Thạch Nhất Tộc chúng ta. Thánh Thú ở trong Cự Thạch Nhất Tộc ta đã biến mất mấy ngàn năm, xin hỏi các hạ và Long Sư có quan hệ như thế nào?" Vẻ mặt Thác Bạt Hồng tràn đầy kích động hỏi Lục Tiểu Thiên.
"Long Sư?" Lục Tiểu Thiên kinh ngạc liéc nhìn Đế Khôn, cũng không biết đối phương có nhìn lầm hay không. Nhưng nhìn thần sắc tôn kính của đám người này dành cho Đế Khôn, còn tôn sùng nó là Thánh Thú, hẳn là sẽ không giả. Chỉ là Lục Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới Đế Khôn lại còn có một cái danh xưng Long Sư như thế này.
"Nó là linh thú của ta, không có quan hệ quá lớn với Thánh Thú của các ngươi, nếu như không có chuyện gì, ta liền đi trước." Lục Tiểu Thiên nhanh chóng phản ứng lại. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thác Bạt Hồng, ý thức được tình cảnh của bản thân không ổn. Nếu như Đế Khôn là thánh thú của bọn họ, hiện tại lại bị đối phương phát hiện, sau đó rất có khả năng sẽ có ý nghĩ muốn chiếm Đế Khôn làm của riêng. Đế Khôn trưởng thành tới hiện tại, đã là một trong những chiến lực không thể thiếu của hắn, rất nhiều hiểm cảnh đều nhờ vào Đế Khôn giúp hắn vượt qua. Với tư chất của Đế Khôn, thậm chí hoàn toàn có khả năng trở thành thập giai yêu thú, từ bỏ một con linh thú cường đại như Đế Khôn, Lục Tiểu Thiên rất là không tình nguyện.
Nghe thấy Long Sư là linh thú của tên Dị tộc nhân trước mắt, Thác Bạt Hồng liền nói lại những lời của Lục Tiểu Thiên cho tộc nhân của mình. Mười mấy tên quái nhân còn lại chỉ có mảnh da thú che thân đều đồng thanh rống lớn, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên càng trở nên bất thiện. Đế Khôn thấy vậy thì tức giận rống lớn, đám người này lại như sợ ném chuột vỡ bình mà lui lại, không muốn đối địch với Đế Khôn.
"Chúng ta đi!" Trong lòng Lục Tiểu Thiên dâng lên một cỗ cảm giác bất ổn, dù sao linh thú của bản thân bị người khác nhắm vào, tự nhiên trong lòng sẽ không thoải mái.
"Xin dừng bước!" Thác Bạt Hải giật mình, vội vàng lên tiếng giữ hắn lại.
Dưới loại tình hình này, Lục Tiểu Thiên làm sao chịu lưu lại, mặt không biểu tình lấy ra Hỏa Giao cung tiễn, uy hiếp đám người Thác Bạt Hồng. Hai chân hắn dẫm mạnh xuống đất, thân thể nhanh chóng bay về phía xa xa.
Thác Bạt Hồng vừa định có hành động nào đó, Lục Tiểu Thiên đã giương cung gài tên, khiến Thác Bạt Hồng nhất thời có loại cảm giác giống như đang bị một con dã thú nhắm vào, không hề khác gì cảm giác lúc y còn nhỏ đi cùng tộc nhân vây giết mãnh thú bị nó nhìn trúng. Da đầu Thác Bạt Hồng trở nên tê dại, động tác cũng ngưng trệ, những tộc nhân khác muốn đuổi theo, cũng bị Thác Bạt Hồng vội vàng quát ngưng lại.