Chương 833: Quái nhân Nguyên Anh kỳ?
Chương 833: Quái nhân Nguyên Anh kỳ?
Ngay cả y cũng có loại cảm giác này, mà Thác Bạt Hải còn bị đối phương một đòn chính diện bắt lấy. Dưới tình huống đã khiến cho địch nhân nổi sát ý, còn cường ép đi theo chỉ có gây ra thương vong không cần thiết.
Tộc nhân khác tuy rằng bị Thác Bạt Hồng ngăn cản, nhưng sự kích động của bọn họ, lại không cam tâm tình nguyện để đám người Lục Tiểu Thiên trực tiếp rời đi như thế.
Thác Bạt Hồng nói vài câu, sau đó sắc mặt trịnh trọng lấy ra một chiếc tù nhiều màu sắc, chiếc tù này cao bằng cả một người. Thác Bạt Hồng để nó ở trước miệng, dùng sức thổi một hơi.
"Tu . . . . . " Âm thanh sâu thẳm và thê lương từ trong chiếc tù đó truyền ra. Lúc này đã chạy đi hơn mười dặm, Lục Tiểu Thiên nghe được tiếng tù này, sắc mặt khẽ biến. Hắn có ngốc hơn đi nữa, cũng có thể đoán được đám quái nhân đó đang cầu viện binh.
"Đi mau!" Lục Tiểu Thiên nhìn lướt qua mấy người Dư Đông Bảo nói.
"Lục huynh xin yên tâm, cái mạng này của Hoắc Ưng ta là nhờ huynh cứu trở về, cho dù những quái nhân này giết ngược lại, đến lúc đó ta lại cùng bọn chúng giết một cách thống khoái." Hoắc Ưng sắc mặt hung ác nói.
"Tiểu hữu đã có thể hàng phục Long Sư thành linh thú, có thể không phải người thường có khả năng làm được. Cự Thạch Nhất Tộc ta rất là hiếu khách, nhất là đối với dạng tu sĩ tiềm lực vô hạn như tiểu hữu đây, tiểu hữu cần gì phải đi vội vã như vậy."
Sau khi đám người Lục Tiểu Thiên vội vã chạy ra được hơn trăm dặm, một giọng nói sâu thẳm tang thương đột ngột vang lên.
Sắc mặt mấy người Lục Tiểu Thiên đều đại biến, thật không dễ dàng gì mới chạy ra xa như vậy, không nghĩ tới vẫn bị người của đối phương chặn lại, hơn nữa mặc dù người này đã lên tiếng, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng không cách nào cảm nhận được phương vị đối phương. Lục Tiểu Thiên dám tự tin rằng không có tu sĩ Kim Đan kỳ nào, sau khi đã chủ động hiện thân, mà còn có thể khiến hắn không cách nào nắm bắt được phương vị. Giải thích duy nhất chính là đối phương đã vượt qua cấp bậc tu sĩ Kim Đan kỳ, đạt tới Nguyên Anh Kỳ. Mà loại cao thủ này, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, đối mặt loại người này, ngay cả hắn cũng không có chút lực lượng tự vệ nào.
"Còn không rõ bộ tộc của tiền bối là địch hay bạn, vãn bối không dám ở lâu." Lục Tiểu Thiên cưỡng ép giấu đi sự chấn kinh trong lòng, tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Về phần ba người Hoắc Ưng, Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà, thì hai mắt nhìn nhau, sự tình đã phát triển vượt qua dự kiến, mấy người họ cũng chỉ có thể mặc cho tình thế phát triển.
"Long Sư chính là Thánh Thú Cự Thạch Nhất Tộc ta, tiểu hữu có thể hàng phục Long Sư, dĩ nhiên không phải người thường, hiện tại lão phu mời tiểu hữu tới làm khách trong tộc ta, tiểu hữu có thể nể mặt hay không?"
Một người mặc hắc bào, trên cổ vẫn đeo một chiếc vòng làm bằng răng nanh mãnh thú, trên trán có rất nhiều nếp nhăn, trông giống như một vỏ cây già khô héo. Lão giả gầy gò không giống như vẻ cường tráng của đám quái nhân trước kia gặp được. Nhưng thân thể gầy gò đó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác là một cây trụ to lớn đỉnh thiên lập địa, chống đỡ một phương Thiên Vực.
Lão giả gầy gò đơn giản bước mấy bước, liền vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, đi tới trước mặt đám người Lục Tiểu Thiên.
“Nếu tiền bối có lời mời, vãn bối cũng không dám từ chối.” Lục Tiểu Thiên cười khổ một tiếng. Lão giả đã nói đến mức này, nếu như hắn lại từ chối thì chính là quá không biết điều. Nếu thật sự vạch mặt, đối với hắn một chút lợi ích cũng không có, về phần trong hồ lô đối phương muốn làm cái gì, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao người ta là dao thớt, hắn chỉ là cá thịt mà thôi. Đối mặt với loại cao thủ cấp bậc này, dù hắn có tính toán như thế nào cũng đều vô dụng.
"Tốt, nếu đã như vậy thì mọi người hãy đi theo lão phu, không nên phản kháng, lão phu rất bận rộn, cũng không có bao nhiêu thời gian lãng phí trên người các ngươi." Ống tay áo lão giả gầy gò mở rộng, bên trong tuông ra một đạo khí kình nhàn nhạt, tựa hồ mang theo huyết khí mênh mông. Lục Tiểu Thiên bản năng muốn phản kháng, bất quá rất nhanh cảm giác xung động này đã bị hắn khắc chế. Không chỉ có là hắn, ngay cả đám người Dư Đông Bảo cũng không khác nhau gì mấy, rất nhanh mọi người đã bị khí tức của hắc y lão giả bao phủ lại.
Lão giả gầy gò bước về phía trước một bước, Lục Tiểu Thiên vô cùng kinh ngạc phát hiện đại địa bên dưới bước chân của lão giả gầy gò này, vậy mà lại tự mình lui về sau.
Hoang nguyên, rừng cây, núi non chập trùng đều lui lại dưới chân với tốc độ kinh người, lại vượt qua một vùng hồ nước chiếm diện tích không dưới mấy trăm dặm, sau khi vượt qua hồ nước, xuyên qua hơi nước mờ mịt bên trên mặt hồ, một tòa thành nhỏ cao không quá mười trượng, so với tu tiên giả mà nói là tương đối thấp bé xuất hiện ở trong tầm mắt đám người Lục Tiểu Thiên.
Trong ngoài tường thành, đám người Cự Thạch Tộc trước đó đã thấy qua kia, bên hông chỉ vẻn vẹn quấn lấy một tấm da thú, đi đi lại lại tuần tra.
"Bái kiến đại trưởng lão!" Tộc nhân Cự Thạch Tộc đang tuần tra sau khi nhìn thấy lão giả gầy gò, đều hiện ra vẻ mặt sùng kính hành lễ với lão ta. Sau đó ánh mắt lại tương đối tò mò nhìn nhóm người Lục Tiểu Thiên, không rõ đại trưởng lão tại sao lại dẫn theo những dị tộc nhân này tới đây.
Lão giả gầy gò khẽ gật đầu, liền dẫn mấy người họ tiến vào thành.
Vừa tiến vào trong thành, lão giả gầy gò tên Thác Bạt Trùng Tiêu liền thả mấy người Lục Tiểu Thiên xuống.