Chương 852: Khô lâu đầu sói (2)
Chương 852: Khô lâu đầu sói (2)
Một thanh lợi khí, nằm trong tay phàm phu tục tử, căn bản không hề có bao nhiêu khác biệt với những loại đao thiết chẻ củi cắt rau bình thường. Nhưng nằm trong tay một người võ nghệ cao cường, thì sẽ là một thanh tuyệt thế thần binh, không gì mà không thể cắt đứt.
Trong quá trình Lục Tiểu Thiên luyện chế Trấn Yêu Tháp, cũng đã bỏ ra không ít tinh lực để làm quen với phương pháp sử dụng Phạm La Linh Hỏa. Dựa vào thần thức cường đại của hắn, còn có pháp lực ngày càng tinh tiến, Lục Tiểu Thiên cũng đã mài mò ra được một số phương pháp vận dụng Phạm La Linh Hỏa. Trước mắt chính là một trong số đó, lợi dụng Phạm La Linh Hỏa hình thành một tầng hỏa y (áo lửa), hoặc là Hỏa linh tráo, có thể ngăn cản chư tà.
Quỷ đan độc dịch vừa vỡ, khô lâu đầu sói đã không còn bất cứ uy hiếp gì, Lục Tiểu Thiên trực tiếp đưa tay chụp tới, một cây linh căn cốt trắng như bạch ngọc bị Lục Tiểu Thiên nắm lấy trong tay. Trong Quỷ tộc chính thống, tầm quan trọng của linh căn cốt thậm chí còn không hề kém hơn quỷ đan, mất nó sinh mạng của chúng cũng dần đi tới điểm kết thúc.
Đây cũng là bằng chứng để Lục Tiểu Thiên có thể chứng minh với Cự Thạch Nhất Tộc rằng bản thân đã đánh giết Quỷ tộc. Linh căn cốt của Quỷ tộc đối với Cự Thạch Nhất Tộc mà nói, có thể luyện chế ra một số vũ khí có một ít tác dụng đặc biệt. Về phần những tên nhân tộc chuyển thành Quỷ Tu tu luyện công pháp cùng loại, hoặc là chủng loại Quỷ tộc khác, càng khó có khả năng có được khối linh căn cốt này.
Nhưng bao gồm cả linh căn cốt trong đó, còn có hết thảy thủ đoạn mà tên khô lâu đầu sói sử dụng. Đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, lại không có giá trị bao lớn. Lục Tiểu Thiên liếc mắt nhìn về phía túi trữ vật của tên khô lâu đầu sói này, lông mày hơi nhíu lại. Dựa vào những gì mà Thác Bạt Trùng Tiêu thuật lại, còn có những gì hắn nhìn thấy sau khi ra khỏi thành, lần Quỷ Tu bạo động này, động tĩnh quá thực không tầm thường.
Dựa theo lời Thác Bạt Trùng Tiêu nói, tiết điểm Quỷ tộc đả thông rất có thể không chỉ có một chỗ. Ở Xích Uyên Đại Lục, rất có lẽ còn có một cái thông đạo tiết điểm khác, hoặc là ở những đại lục khác, có lẽ cũng sẽ có Quỷ tộc ẩn hiện. Nếu như đã như thế, cái túi trữ vật này và những thứ trong đó tuy hắn không dung được nhưng giữ lại sau này sẽ còn có tác dụng khác cũng nói không chừng. Dù sao đây cũng là một quỷ soái cấm Kim Đan kỳ, thực lực không hề tầm thường, chỉ là do đụng phải hắn, chứ nếu như gặp phải tu sĩ Kim Đan sơ kỳ thậm chí là Kim Đan trung kỳ khác, cơ hồ chỉ có bại chứ không thể nào thắng được nó.
Lục Tiểu Thiên vươn tay thu lấy túi trữ vật của tên khô lâu đầu sói này, đang định rời đi thì đột nhiên phía xa truyền đến động tĩnh. Lục Tiểu Thiên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước có mấy người đang hớt ha hớt hải nhanh chóng chạy về phía nơi này, người dẫn đầu không ngờ lại là người mà hắn quen biết, Thác Bạt Hải.
"Là ngươi!" Khoảng khắc Thác Bạt Hải nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, trong mắt lóe lên một đạo sát cơ. Đi cùng với y còn có hai người, Lục Tiểu Thiên nhất chiến thành danh, hơn nữa thanh danh đó lại là đạp lên trên mình Thác Bạt Hải y tạo nên, y tự nhiên là hận Lục Tiểu Thiên thấu xương.
Lục Tiểu Thiên lùi về phía sau hai bước, hắn có thể cảm nhận rõ ràng địch ý của Thác Bạt Hải nhằm vào mình. Đối với loại người này, tốt nhất là nên tránh xa.
Muốn đi sao? Thác Bạt Hải hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm lấy một quả cầu màu đỏ sẫm ném về phía Lục Tiểu Thiên.
Quả cầu này không hề mang đến uy hiếp nào cho Lục Tiểu Thiên, thậm chí hắn không hề cảm nhận được chút sát cơ nào trong đó. Lục Tiểu Thiên trực tiếp vung tay, đánh tan quả cầu màu đỏ sẫm này, nó lập tức hóa thành một tràng mưa máu tuông xuống, bao phủ trong phương viên khoảng cách mấy trăm trượng. Lục Tiểu Thiên bày ra hộ thân linh tráo, những mưa máu này tự nhiên là không thể nào dính lên người hắn. Chỉ bất quá lúc này trên mặt Thác Bạt Hải lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, xoay người rời đi theo một phương hướng khác, bỏ mặc Lục Tiểu Thiên ở phía sau.
"Đầu lĩnh, tên Lục Tiểu Thiên đó có quan hệ rất tốt với Thác Bạt Hồng, nghe nói cũng có quan hệ cực tốt với hai người Thác Thanh Thạch và Thác Thanh Oanh của Thác Thanh gia tộc, càng là người được đại trưởng lão coi trọng. Chúng ta làm như vậy với hắn, liệu có phải không tốt lắm hay không. Lỡ như sự tình này bị truyền ra ngoài, chúng ta cũng khó mà giải thích được với mọi người trong tộc."
Gương mặt tên thanh niên nam tử tên Thác Bạt Chu đi theo phía sau Thác Bạt Hải, có chút lo lắng nói.
"Sợ cái gì, người cũng đã chết rồi, còn có cái gì mà lo lắng." Thác Bạt Hải âm trầm nói. "Huống chi sự tình như thế trước kia chúng ta cũng đã làm qua một lần, cũng không ngại làm lại lần nữa. Đám người dị tộc này, lẻn vào trong lãnh địa của Cự Thạch Nhất Tộc ta, căn bản không có chút ý đồ tốt nào. Đối với chúng ta mà nói, bọn họ không hề khác biệt gì với đám Quỷ tộc kia, mấy năm gần đây, lẽ nào chúng ta không có tộc nhân chết trong tay người dị tộc sao?"
"Điều này . . . nhưng trước khác nay khác." Trên mặt Thác Bạt Chu vẫn còn có chút chần chừ.
"Cái gì mà trước khác nay khác, đầu lĩnh nói đúng. Bọn chúng là người dị tộc, nên giết. Đại trưởng lão cũng đúng là váng đầu rồi, mới bị đám người dị tộc này làm mê muội. Cho dù là trong Thác Bạt nhất tộc chúng ta, đại trưởng lão cũng không phải một tay che trời. Kho vũ khí truyền thừa của Cự Thạch Nhất Tộc chúng ta đã mở ra, nhị trưởng lão cũng sắp đến rồi. Đến lúc đó cho dù đại trưởng lão biết được, lẽ nào thật sự sẽ vì mấy tên người dị tộc này mà trở mặt với nhị trưởng lão."
Người vừa nói chính là Thác Bạt Cường, trước khi Lục Tiểu Thiên tới nơi này, y có một vị huynh trưởng đã chết trong tay những tu sĩ khác tiến vào đây tìm kiếm Kết Anh Quả. Bởi thế đối với dạng tu sĩ từ bên ngoài tới như Lục Tiểu Thiên, trong lòng Thác Bạt Cường rất là thống hận.