Chương 853: U Vân Quỷ Tộc
Chương 853: U Vân Quỷ Tộc
"Đúng vậy, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, gia gia ta một mình gánh vác mọi trách nhiệm là được. Cho dù là đại trưởng lão, cũng phải cho gia gia ta vài phần mặt mũi, không tới mức phải làm ầm ĩ lên chỉ vì mấy tên ngoại nhân." Khi nhắc tới gia gia của mình, vẻ mặt Thác Bạt Hải tràn đầy vẻ đắc ý.
Lục Tiểu Thiên lúc này cũng có chút sừng sỡ, không rõ Thác Bạt Hải đang định giở trò gì. Chỉ bất quá hắn cũng không cần phải nghi hoặc lâu, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Nhiệt độ trong nháy mắt tựa hồ đã giảm đi mấy chục độ, loại lạnh lẽo này không giống như rét lạnh bình thường, mà là một loại rung động phát ra từ tận trong lòng.
Trên không trung có một thứ gì đó giống như là mây đen bay tới, nhưng đối với tu sĩ mà nói, nó tuyệt đối không phải chỉ là mây đen đơn giản như thế. Âm khí bên trong thậm chí còn khiến Lục Tiểu Thiên cảm thấy kinh hãi không thôi. Khi hắn định thần nhìn lại, trong đám mây đen đó, có một con mắt to như quyền đầu vô cùng âm tà nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên đang đứng ở vị trí trung tâm nơi cơn mưa máu vừa tuông xuống.
"Tên Nhân tộc đáng chết, không ngờ lại dám đánh vỡ Huyết Phách Linh Châu, hãy dùng nhục thân và nguyên thần của ngươi để bù đắp lại." Một giọng nói vô cùng già nua từ bên trong đám mây đen truyền ra. Âm thanh vô cùng âm lãnh, chỉ nghe có một câu thôi đã khiến người ta có một loại cảm giác lạnh lun không thể chịu nổi.
"U Vân Quỷ Tộc!" Lục Tiểu Thiên đã nhìn ra lai lịch của đoàn mây đen trước mắt, không ngờ lại là một chủng tộc cực kỳ hiếm thấy bên trong Quỷ tộc, cực kỳ khó đối phó, trong đồng giai hiếm có địch thủ.
Khó trách tên Thác Bạt Hải vừa bỏ chạy trước đó, lại có vẻ vô cùng chật vật. Với thực lực của Thác Bạt Hải, đối mặt với U Vân Quỷ Tộc cấp Kim Đan kỳ này, bị thua thiệt cũng là một chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng Thác Bạt Hải muốn để cho hắn cản đường tên U Vân Quỷ Tộc này để tranh thủ thời gian chạy trốn, không khỏi quá si tâm vọng tưởng rồi. Sau khi hiểu rõ tiền nhân hậu quả của chuyện này, Lục Tiểu Thiên khẽ mỉm cười, hai chân dẫm mạnh xuống đất, cả người giống như cung tên rời khỏi tiễn, bắn nhanh về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn ba người Thác Bạt Hải vài phần.
"Không hay, tốc độ của ngươi này vì sao lại nhanh như thế!" Thác Bạt Hải nhìn thấy Lục Tiểu Thiên ở phía sau đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa song phương, sắc mặt liền biến đổi nói.
"Nhanh, mau thả con Ngu Tê Thú ra." Thác Bạt Hải cũng có mấy phần cáu giận nói. Ba người bọn họ nhanh chóng vươn tay bắn về phía trước một luồng quang mang màu xám. Trong luồng ánh sáng đó xuất hiện một đầu yêu thú tọa kỵ có cái cổ thon dài, đầu như cự mãng, thân như cự tê (tê giác), từng bước chân lao đi đều vang lên âm thanh như tiếng sấm rền.
Thân hình ba người Thác Bạt Hải nhảy vọt lên, mỗi người đều tự nhảy lên tọa kỳ của mình, hét lớn một tiếng, tốc độ nhanh chóng bạo tăng.
Lục Tiểu Thiên thầm cảm thấy có chút buồn bực, nếu như Đế Khôn không phải bị truyền thừa thánh thú Long Sư của Cự Thạch Nhất Tộc giữ lại. Dựa vào tọa kỵ của đám tộc nhân Cự Thạch Tộc này, mấy đầu Ngu Tê tốc độ cực nhanh đó, có thúc ngựa cũng theo không kịp tốc độ toàn lực phi hành của Đế Khôn.
Chỉ bằng vào thực lực nhục thân của mình, muốn đuổi kịp đám Ngu Tê này, xác thực không phải là chuyện dễ, nhưng thân là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, năng lực của Lục Tiểu Thiên không phải chỉ nhờ vào sự gia điệp của nhục thân và pháp lực.
Tu sĩ Nhân tộc sở dĩ lợi hại, trong đa số tình huống, đều là dựa vào tu vi bản thân kết hợp với pháp khí bản mệnh, thực lực mới có thể phát huy tới cực điểm.
Sau khi Niết Cốt Kiếm U Lan dung hợp với kiếm châu trong cơ thể, hình thành thanh kiếm thai đầu tiên, lúc này đã có thể triệu hồi ra ngoài cơ thể để sử dụng. Vừa hay lúc này có thể lấy ra thử nghiệm chỗ lợi hại của thanh kiếm thai này.
Lục Tiểu Thiên vung tay áo lên, một luồng ánh sáng bạc linh động hiện lên. Một thanh lợi kiếm dài khoảng ba thước, có tạo hình cổ xưa, nhìn tựa như có như không, gần như hoàn toàn trong suốt, bên trên không ngừng phun ra nuốt vào kiếm mang. Kiếm thai này cũng giống như Trấn Yêu Tháp mà hắn khổ tâm luyện chế, đã vô cùng tiếp cận với thông linh pháp khí, trong lúc nhấc tay có thể nhanh chóng bay ra ngoài cơ thể đối địch.
Thân hình Lục Tiểu Thiên vừa động, liền bay lên trên thanh lợi kiếm dài ba thước này. Thanh kiếm nhanh chóng phóng to lên, ngón tay Lục Tiểu Thiên thi triển một đạo kiếm quyết, trong miệng khẽ niệm một chữ "Tật". (Tât: có thể là bệnh tật, cũng có thể là nghĩa nhanh chóng, gấp rút, tùy theo từ đi kèm là từ gì.).
Linh kiếm dưới chân hắn tựa hồ như có sinh mệnh vậy, trong nháy mắt liền bay ra xa mấy chục trượng, tốc độ còn nhanh hơn Lục Tiểu Thiên trước kia rất nhiều.
"Không ngờ lại đuổi theo được." Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lấy ra thanh trường kiếm thần bí, Thác Bạt Hải quay đầu nhìn lại có một loại cảm giác tê dại da đầu. Bất kể tọa kỵ Ngu Tê của y tăng tốc như thế nào, nhưng vẫn không thể cải biến được sự thật là khoảng cách của song phương không ngừng được rút ngắn. Án chiếu theo tình thế trước mắt, Lục Tiểu Thiên chỉ mất một thời gian ngắn nữa sẽ đuổi kịp, thanh trường kiếm thoắc ẩn thoắc hiện, không ngừng phun ra kiếm quang kia cho y một cảm giác hết sức kỳ lạ.
Lần trước khi Lục Tiểu Thiên chiến đấu và bắt sống y, không ngờ vẫn chưa hề vận dụng tới thanh trường kiếm này, cũng không biết tên gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì. Mấy năm nay Thác Bạt Hải giao thủ với không ít người Dị tộc, cũng không phải hoàn toàn không biết tất cả những gì bên ngoài. Y biết Nhân tộc bên ngoài trên căn bản cũng chia làm mấy loại như phổ thông tu sĩ và Thể Tu . . .