Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 866 - Chương 866: Vòng Vây Minh Khuyển

Chương 866: Vòng vây Minh Khuyển Chương 866: Vòng vây Minh Khuyển

Lục Tiểu Thiên bắt đầu truyền âm, tay phải vung lên, Liệt Địa Đao hóa thành một dải lụa chém ra. Cơ hồ cùng một thời gian, Thiệu Tử Hà, Dư Đông Bảo và Hoắc Ưng ba người cũng đồng thời xuất thủ, mỗi người đều đánh ra một kích cực mạnh của mình.

Soạt soạt một tiếng, từng cánh hoa đang vây lấy bọn họ đều bị phá thành mảnh nhỏ. Năm con bạch cốt Chuẩn tạo thành trận hình sợ hãi kêu lên bay tứ tán, trận hình cũng vì thế mà tự phá.

Mặc dù đã phá cấm lao ra, bất quá trên mặt đám người Dư Đông Bảo vẫn lộ ra một tia nghĩ lại còn sợ. Nếu không phải Lục Tiểu Thiên kịp thời truyền âm liên lạc với bọn họ, cùng nhau xuất thủ phá cấm, chỉ sợ lúc này còn không biết phải đối mặt với kết quả gì. Coi như sau đó may mắn phá cấm lao ra, nhưng cái giá phải trả cực lớn, mấy người họ cũng tuyệt đối không nguyện ý tiếp nhận vào lúc này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Tiểu Thiên cũng trở nên kính sợ hơn, đối mặt với thuật hợp kích vô cùng quỷ dị của mấy con bạch cốt Chuẩn. Mấy người họ cũng thúc thủ vô sách, căn bản là không có cách nào dùng thần thức truyền âm cho bất kỳ ai.

Nhưng trong tình hình như thế, Lục Tiểu Thiên không chỉ có thể truyền âm được cho bọn họ, hơn nữa còn có thể trong cùng một lúc truyền âm cho cả ba người. Bốn người đồng thời xuất thủ cùng nhau, mới không cần trả cái giá quá lớn mà vẫn có thể phá được thuật hợp kích của năm con bạch cốt Chuẩn, cũng không biết Lục Tiểu Thiên này đến cùng là làm sao làm được.

Trên thực tế cũng không hề huyền ảo như trong suy nghĩ của ba người họ. Mới đầu khi Lục Tiểu Thiên bị ngăn cách, muốn dùng thần thức truyền âm liên hệ với bọn họ, cũng là không có cách nào làm được, mà bản thân hắn thử thăm dò chém ra vài đao, cũng không thể thuận lợi phá cấm. Bất quá bản thân đang bị khốn trên mặt đất, Lục Tiểu Thiên linh cơ khẽ động, tế ra Tử Diệp Chân Ô. Tử Diệp Chân Ô và Lục Tiểu Thiên hợp làm một thể, một hư ảnh rễ cây to lớn đâm vào dưới lòng đất. Cảm giác huyền diệu khi đại địa hòa làm một thể với bản thân lại xuất hiện lần nữa, hết thảy mọi thứ xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đương nhiên, khoảng cách này có hạn, bị hạn chế bên trong một khu vực nho nhỏ mà thôi.

Đối với diệu dụng này của Tử Diệp Chân Ô, Lục Tiểu Thiên vẫn tương đối hài lòng. Hắn thử nghiệm từ dưới đất truyền âm cho đám người Dư Đông Bảo, vốn cũng ôm ý nghĩ thử một chút xem sao, không ngờ chỉ thử một lần mà lại thật sự thành công. Nếu như mấy người họ đều lơ lửng giữa không trung, Lục Tiểu Thiên cũng không dám cam đoan có thể phát sinh được hiệu quả tương tự.

"Giết!" Mấy người sau khi thoát khốn thì đằng đằng sát khí hét lớn.

Ba người Dư Đông Bảo vô cùng tức giận, thừa cơ lao về phía bạch cốt Chuẩn. Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên, thu hồi lại Liệt Địa Đao, một tay cầm lấy Hỏa Giao cung bắn về phía một tảng đá cao bằng một người lớn dưới mặt đất.

Tảng đá kia đột nhiên chuyển động, một vòng khí xám dập dờn bay ra, quấn bên trên ngăn cản thế công của Hỏa Giao tiễn. Tảng đá màu xám không còn ẩn nấp được nữa, từ chỗ đó xuất hiện một Quỷ vật hình người mặc hắc bào, làn da khô héo như chỉ còn da bọc xương, cũng nhìn không ra y là nam hay nữ. Tên Quỷ vật mặc hắc bào này cầm lấy một cây pháp trượng giống như rễ một cây già, thân hình hơi còng.

Tên Quỷ vật này tiếp lấy Hỏa Giao tiễn của Lục Tiểu Thiên cũng có chút chật vật, thân hình nhanh chóng lui về sau, đụng phải vách đá sau lưng khó khăn lắm mới dừng lại được.

Lục Tiểu Thiên vừa định tiếp tục công kích, Quỷ vật hắc bào đã cười lên một tràng khằng khặc quái dị, hóa thành một làn khói xám. Khi xuất hiện lần nữa, đã cởi trên đầu con cửu giai bạch cốt Chuẩn kia.

"Không tồi, không tồi, không ngờ trong Nhân tộc lại còn có cao thủ Kim Đan kỳ lợi hại như vậy. Nhưng hiện tại các ngươi nhiều người, đợi khi có cơ hội, chúng ta lại đơn độc luận bàn một phen." Nói xong, trong tiếng cười khó nghe của tên Quỷ vật hắc bào này, cùng với sự vây quanh của mấy con bạch cốt Chuẩn, nhanh chóng quay người rời đi.

"Muốn đánh thì đánh, muốn đi là đi, ngươi tưởng rằng bản thân là ai." Hoắc Ưng nhìn thấy Quỷ vật hắc bào phách lối như thế, nhịn không được nói.

"Kiện hắc hồ lô kia của ngươi đúng là không tệ, nhưng nếu như không nhờ vào tên thanh niên tóc bạc này, ba người các ngươi còn chưa xứng lọt vào trong mắt của ta. Nếu như có bản lĩnh cứ thử ngăn cản ta xem sao. A? Thú vị, xem ra các ngươi sắp có chuyện vui rồi, mấy tên gia hỏa Minh Khuyển kia lại chạy đến, ta liền lánh mặt một chút vậy, các ngươi không nên chết quá nhanh a, khặc khặc . . . . . "

Trong tiếng cười quái dị, Quỷ vật hắc bào dẫn theo đám bạch cốt Chuẩn lao đến trời cao.

Trên thực tế Hoắc Ưng cũng chỉ tức giận nói ra vài câu mà thôi, cầm lấy Kết Anh Quả an toàn rời khỏi nơi đây mới là mục đích duy nhất của bọn họ. Đầu óc có vấn đề thì mới nguyện ý lưu lại ở loại địa phương đầy rẫy nguy hiểm, khí tức vô cùng quỷ dị này.

"Chạy!" Trong lòng đám người Dư Đông Bảo giật mình, đồng thời bởi vì nguyên thần của Lục Tiểu Thiên cường đại hơn, đã lập tức phản ứng lại, sắc mặt khẽ biến, đằng không bay lên.

Từ sự tín nhiệm với Lục Tiểu Thiên, đám người Dư Đông Bảo không hề nghĩ nhiều, cũng theo sát Lục Tiểu Thiên bay lên không trung. Huyết Phù Du cũng giống như bị dọa sợ, bay sát theo bọn họ, chỉ là xúc giác lại chỉ về một phương hướng khác, cũng chính là phương hướng động tĩnh truyền đến.

Rào rào. . . .

Ô . . . . . khi Quỷ vật hắc bào bay lên, đồng thời từng tiếng bước chân lộn xộn và tiếng quỷ khiếu lần lượt vang lên.

Lục Tiểu Thiên kinh hãi nhìn một mảnh đen nghịt phía xa xa, lượng lớn yêu Khuyển toàn thân đen nhánh, vùng cổ mọc ra một vòng cốt thứ dữ tợn, miệng không ngừng chảy nước dãi, khí tức vô cùng âm tàn, chắc hẳn đây chính là Minh Khuyển mà tên Quỷ vật hắc bào vừa rồi nhắc đến.
Bình Luận (0)
Comment