Chương 869: Chuyện tình bên bờ sông
Chương 869: Chuyện tình bên bờ sông
Đã nắm bắt được phương hướng thì không còn chần chừ, thân hình Lục Tiểu Thiên như tên bắn trực tiếp nhảy ra khỏi nhánh cây, sử dụng Ngự Phong thuật nhanh chóng tiến về phía trước. Ngự khí phi hành tuy tốt, nhưng lại dễ trở thành mục tiêu công kích, dễ dàng bị người khác phát hiện, hơn nữa ở trên không trung, cũng không có chỗ nào để hắn ẩn nặc thân hình.
Lục Tiểu Thiên vừa đi, vừa quan sát dấu tích trên Nguyên Quy Giáp đang ghi lại lộ tuyến mà bản thân vừa đi qua. Trong nơi hoang dã mênh mông mờ mịt, dưới đất tràn ngập xương trắng, nhánh cây khô héo, các loại thấp giai hoặc là cao giai linh thảo, sương khói mong lung ở khắp nơi. Cho dù là người tu tiên, nếu như không có kỹ năng đặc biệt, hoặc là dạng bảo vật giống như Nguyên Quy Giáp, sẽ cực kỳ dễ dàng bị mất phương hướng.
Mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên đứng lặng yên ở bên cạnh một con sông rộng lớn. Con sông này rộng chừng mấy trăm trượng, so với những địa phương khác có Quỷ khí âm trầm hoặc là băng hàn lạnh lẽo khiếp người, thì những làn hơi nước nước xanh mát bên trên con sông này, thỉnh thoảng còn có một hai con cá nhảy vọt lên, lộ ra vẻ vô cùng bình yên, hiền hòa. Ở hai bên bờ sông có linh khí bức người, bên dưới mấy tảng đá ven sông, thậm chí còn có mấy khối Thủy linh thạch và Thổ linh thạch nằm rải rác, thậm chí có mấy khối còn là thượng phẩm linh thạch.
Nhưng nếu như để bề mặt con sông này mê hoặc, thì đó sẽ là một sai lầm lớn. Dưới mặt nước càng tĩnh lặng, cũng càng ẩn chứa những mối nguy hiểm khôn lường.
Khi một con chim nước cổ cao lướt nhanh qua mặt nước, một con thanh sắc yêu ngư miệng mọc đầy răng nanh sắc nhọn từ dưới nước nhảy vọt lên, há miệng trực tiếp cắn lấy con chim nước đó. Chim nước kêu lên hoảng sợ muốn vỗ cánh bay đi, nhưng không giãy giụa được mấy lần liền bị kéo xuống dưới nước. Trên mặt nước chỉ lưu lại một vòng nước xoáy nho nhỏ cùng với vài cọng lông vũ màu trắng.
Nước sông chảy cuồn cuộn, gió từ trong các khe núi thổi tới khiến cho cỏ cây ở bên sông ngã trái nghiêng phải. Lục Tiểu Thiên vừa định phi thân bay qua con sông trước mặt, đột nhiên lại nghe được trong đám cỏ cây rậm rạp bên sông, tựa hồ có một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Nghe thấy một tràng âm thanh va chạm làm người ta đỏ mặt như vậy khiến cho Lục Tiểu Thiên cau mày. Hắn không ngờ ở đây lại có người.
"Ta thấy ngươi bình thường rất ít nói, vì sao hiện tại lại nôn nóng hấp tấp như thế." Giọng một nữ nhân vừa thở dốc vừa nói.
"Chẳng phải là do thân hình của ngươi quá dụ người sao." Hơi thở của nam tử này cũng có vẻ nặng nề.
"Ngươi không phải rất kính trọng cái tên quỷ già Kim Trường Đạo kia sao, vì sao hiện tại lại dám đụng vào đạo lữ của lão ta."
"Vì ngươi, đừng nói là Kim Trường Đạo, cho dù là người trong thiên hạ coi ta là địch thì đã sao. Lại nói Kim Trường Đạo tự cho rằng bản thân mạnh mẽ lắm, bình thường cứ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nhiều lần ra lệnh cho ta. Lần này, ta nhất định phải xả hết khẩu ác khí mới được." Trong đám cỏ cây rậm rạp truyền đến một tiếng cười khúc khích.
Lục Tiểu Thiên nhíu chặt lông mày. Hắn tự nhiên là không có hứng thú nghe loại việc này, chỉ là giọng nói của nữ tử này lại có chút quen thuộc. Chính là ả Hạ Như Sương, lúc trước đi cùng với Kim Trường Đạo xuyên qua Lục Đinh Âm Tuyền Trận, cùng tiến vào cái địa phương quỷ quái này.
Về sau khi tiếng rên rỉ hưng phấn càng ngày càng nhỏ dần, trong bụi cỏ cây rậm rạp kia cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên lạnh buốt. Nếu như là người khác, hắn đã trực tiếp quay đầu rời đi, làm sao còn có thể lưu lại nơi này lâu như thế, làm ô uế lỗ tai của mình. Nhưng người nữ nhân kia không ngờ lại là Hạ Như Sương, ả vốn đi cùng với Kim Trường Đạo, cũng không vì cái gì khác, cũng chỉ là vì Kết Anh Quả trong lời đồn mà tìm đến nơi này.
Nếu như gặp phải ở nơi khác, Lục Tiểu Thiên chỉ coi như là trùng hợp. Nhưng đối phương lại xuất hiện ở trước mặt mình, cũng chính là phương hướng Huyết Phù Du đang dẫn mọi người tiến tới.
Có người đi ở phía trước mình, Lục Tiểu Thiên không sợ mà còn vui mừng. Những thứ trùng hợp này đi cùng nhau, thì không còn là trùng hợp nữa. Điều này nói rõ suy đoán trước đó của hắn là chính xác. Vị trí của Kết Anh Quả rất có khả năng chính là phương hướng mà hắn đang tiến đến, mà nội tình đám người Hạ Như Sương biết, tựa hồ còn nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn một chút.
Chính vào lúc Lục Tiểu Thiên đang do dự, Hạ Như Sương với khuôn mặt ửng hồng, y phục không chỉnh tề từ bên trong bụi cỏ bay ra, theo sát phía sau là một thanh niên nam tử có tướng mạo anh tuấn, đầu đội khăn xếp màu xanh, tay cầm một thanh quạt xếp có thêu hình hoa mai.
Hai người đứng bên bờ sông âu yếm một hồi, khẽ nói vài câu, sau đó lại vội vã bay về phía trước xa xa.
Lục Tiểu Thiên không chần chờ nữa, cất bước theo dõi phía sau. Ánh mắt lơ đễch quét qua bờ sông bên dưới, lập tức trong lòng trở nên căng thẳng, vừa rồi không ngờ vẫn còn người khác ở đây.
Vốn bên bờ sông có một số linh thạch rải rác, trong đó có hai khối thượng phẩm linh thạch, hiện tại không ngờ đã biến mất không còn, bên dưới hoàn toàn không có dấu vết của người hoặc là yêu thú. Đối với người tu tiên mà nói, muốn không lưu lại vết tích dưới đất cũng rất là dễ dàng, nhưng lại không thể nào xóa đi sự thật hai khối thượng phẩm linh thạch đã không cánh mà bay. Thậm chí sau khi hai khối thượng phẩm Thủy linh thạch bị lấy đi, bên dưới nơi đặt linh thạch vẫn còn hai cái khe nhỏ.
Lục Tiểu Thiên bất động thanh sắc, thu hồi lại tầm mắt, nhanh chóng bay về phía phương hướng hai người Hạ Như Sương và tên thanh niên vừa rồi rời đi.
"Không ngờ lại là y? Tiểu tử này không ngờ vẫn không chết, một mình sinh tồn tới hiện tại, mạng cũng thật là lớn a."