Chương 870: Kim ngân xà
Chương 870: Kim ngân xà
Lục Tiểu Thiên rời đi không bao lâu. Một lão giả tóc trắng, sắc mặt có chút quái dị đi ra khỏi bụi cỏ, tự lẩm bẩm một mình. "Cũng không biết là thật sự may mắn hay là còn có nguyên do nào khác, vốn tưởng rằng trong đám người này vào đây, tên tiểu tử tóc bạc đó là kẻ có thực lực thấp nhất, xem ra tất cả mọi người đều đã nhìn lầm hắn rồi, lại có thêm một tên gia hỏa đầy biến số. Kim Trường Đạo phái ta qua đây theo dõi ả đàn bà Hạ Như Sương kia, nhưng có cần phải bẩm báo lại với lão cả tình huống của tên Lục Tiểu Thiên này hay không? Thật sự là khó giải quyết a."
Lúc này lão giả tóc trắng hoàn toàn không biết bản thân đã bị lộ tẩy, nhưng lão vẫn vô cùng cẩn thận đợi Lục Tiểu Thiên đi được một lúc, mới từ đằng xa bắt đầu di chuyển theo sau.
Lục Tiểu Thiên đi được một đoạn, vừa định rời đi, đột nhiên có hai luồng kình phong âm u và lạnh lẽo đánh tới. Hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy trong tầm mắt có một kim một bạc, giống như hai con độc xà đang há miệng lao tới cắn về phía mình. Một trên một dưới, phân biệt cắn về phía cổ họng và đan điền, hai nơi yếu hại của hắn.
Không ngờ lại bị phát hiện rồi, ánh mắt Lục Tiểu Thiên run lên, dưỡi tay vỗ vào vỏ đao bên hông. Liệt Địa đao hóa thành một đạo kim quang, trên không trung liên tiếp chém vào hư không hai cái, đao khí sắc bén bàng bạc ngạnh kháng kim ngân song xà kia.
Bản thân Lục Tiểu Thiên khẽ điểm mũi chân xuống dưới, thân hình nhanh chóng lui về sau, kéo dài khoảng cách với cặp kim ngân song xà kia. Nhưng cũng chính vào lúc này, Lục Tiểu Thiên đột nhiên cảm giác được dưới chân tựa hồ có chút gì đó không đúng lắm.
Ầm! Mặt đất đột nhiên nổ ra một cái hố to tướng, một thanh hắc sắc đoản côn dài chừng một thước thô to như cánh tay người phá đất lao ra, nhanh như chớp đánh về phía lưng Lục Tiểu Thiên.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên, vừa định tránh né, nhưng rất nhanh hắn lại dập tắt ý nghĩ này. Vì để bảo đảm an toàn, Lục Tiểu Thiên vẫn điều động Như Ý chiến giáp, tiến hành bảo vệ phần lưng ở một mức độ nào đó, chỉ bất loại phòng ngự này cũng không dùng hết toàn lực.
Bùm một tiếng, thanh hắc sắc đoản côn đó giống như đánh lên trên một tảng đá cứng rắn. Lục Tiểu Thiên chịu đựng cơn đau, thân thể theo quán tính bay về phía trước vài chục trượng.
"Chỉ có chút thực lực này, không ngờ cũng dám xen vào chuyện của người khác, thật là không biết sống chết." Từ cái hố dưới lòng đất, một nữ tử có hàng lông mày sắc bén, thân mặc y phục màu vàng nhanh chóng bay lên, ngón tay điểm về phía hắc sắc đoản côn, khống chế nó lần nữa tấn công về phía Lục Tiểu Thiên.
"Bạch Cần muội, chậm đã, có gì đó không đúng, kẻ theo dõi thế tử là một người khác." Lúc này một nam tử cường tráng với bộ râu cá trê, đội một cái mũ rộng vành màu đen, lên tiếng ngăn cản nói.
"Không phải hắn? Thế là ai?" Gương mặt hắc sắc cung trang nữ tử Bạch Cần tuy rằng có chút nghi vấn, nhưng hắc sắc đoản côn vẫn dừng lại lơ lửng trên không trung cách Lục Tiểu Thiên không tới vài thước.
"Còn có thể là ai, tự nhiên là cái tên lão gia hỏa vẫn luôn đi theo Kim Trường Đạo kia. Tên tiểu tử trước mắt này chỉ có thể coi như vô tình gặp phải, cụ thể hắn ta định làm gì, cứ hỏi là biết." Nam tử cường tráng gọi là Bạch Trạch cười lạnh nói, sau đó quay sang hỏi Lục Tiểu Thiên." Tiểu tử, ngươi đi tới đây làm gì. Hãy thành thật trả lời, hoặc có lẽ ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng."
Lục Tiểu Thiên vừa định đáp lời, lại thấy trên mặt nam tử cường tráng này lóe qua một tia thân sắc xảo trá. Đôi độc xà một kim một bạc trước đó đánh lén hắn đã vô thanh vô tức từ phía sau từ từ di chuyển tới.
Lục Tiểu Thiên còn chưa hồi đáp, địa phương sau lưng mấy trượng, đã vang lên một tiếng hét thảm. Âm thanh cũng vô cùng quen thuộc.
Lục Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả tóc bạc trên đầu có ít cỏ xanh, trông vô cùng buồn cười đang phẫn nộ gào thét tránh né công kích của cặp kim ngân xà. Tốc độ của lão ta không chậm, không ngờ lại chính là Tôn Hữu Tài trước đây hay đi theo bên cạnh Kim Trường Đạo.
Khí tức của lão ta hoàn toàn y hệt với những bụi cỏ bên đường, khó trách trước đó lại không hề bị phát hiện. Loại phương thức ẩn nấp này đúng là có chút độc đáo.
Mà thế tử trong miệng hai người này, lẽ nào chính là tên thanh niên vừa rồi mới vui vẻ với Hạ Như Sương? Xem ra tên thanh niên này cũng không hề đơn giản. Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ.
"Vị đạo hữu này, tại hạ chỉ là đi ngang qua, vô ý mạo phạm, các vị tội tình gì mà làm khó tiểu lão nhi ta." Tôn Hữu Tài chật vật tránh né sự truy sát của kim ngân xa, miệng không ngừng cầu xin.
"Vô ý? Lão xác thực là rất vô ý, nếu như đã biết thân phận của thế tử, cho lão mượn thêm mấy lá gan cũng không dám làm chó săn cho tên Kim Trường Đạo kia. Hiện tại, có trách cũng chỉ có thể trách lão đã biết quá nhiều rồi." Hán tử tên Bạch Trạch nham hiểm nói. Tốc độ kim ngân xà đuổi theo Tôn Hữu Tài không hề chậm đi chút nào, đồng thời y còn nháy mắt ra hiệu với Bạch Cần.
Bạch Cần hiểu ý gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên cũng trở nên sắc bén dị thường. Hắc sắc đoản côn lơ lửng trên không trung, lần nữa lao tới tấn công Lục Tiểu Thiên.
"Lục đạo hữu, Lục đạo hữu, cứu mạng a!" Thân hình không cao lắm của Tôn Hữu Tài dưới sự truy sát của kim ngân xà, trái nghiêng phải tránh, cục diện vô cùng nguy hiểm. Y phục trên người lão trong nháy mắt đã bị kim ngân xà cắn ra hai vết rách to tướng, suýt tí nữa là cắn trúng người lão.
Nhìn cái đầu tam giác của cặp kim ngân xà cùng ánh mắt tàn độc của nó. Khi cái miệng rắn há ra, mùi hôi thối nồng nặc bên trong tỏa ra vô cùng khó chịu, sợ rằng cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Một khi bị nó cắn trúng, nhất định sẽ dính phải kịch độc. Tên hán tử cường tráng này trông tu vi cũng không yếu, cũng không hề xuất thủ lần nữa, mà là khoan tay ung dung đứng nhìn Tôn Hữu Tài đang chật vật chạy trốn, tựa hồ vô cùng hưởng thủ vẻ hoảng sợ của địch nhân khi bị hai con linh sủng của bản thân truy sát.