Chương 878: Muốn chiếm tiện nghi?
Chương 878: Muốn chiếm tiện nghi?
Lục Tiểu Thiên nhìn thấy cũng tê dại da đầu, nếu bản thân bị cái đuôi đó quất trúng, kết cục chắc là cũng sẽ không khác nhau chút nào.
Nguy rồi! Lục Tiểu Thiên vốn đang trong quá trình nhanh chóng lui lại. Lúc này cái đuôi của Thiết Thứ Bối yêu Nghê lại lăng không co nén lại, một âm thanh giống như tên rời cung vang lên, mặc dù khoảng cách hơn ngàn trượng, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy một trận đinh tai nhức óc. Một luồng khí kình do những cây gai nhọn trên lưng Thiết Thứ Bối yêu Nghê hình thành, trong nháy mắt liền lao tới trước người Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên không dám có chút chủ quan nào, lập tức vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp, nuốt vào nguyên thần tinh phách của một con cửu giai yêu Hổ, đồng thời pháp lực trong đan điền cũng được điều động với tốc độ nhanh nhất. Một toà bảo tháp từ trong thân thể hiện lên, rồi nhanh chóng biến lớn, trong lúc cực kỳ nguy cấp, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản luồng khí hình kia.
Một luồng cự lực gần như không có cách nào ngăn cản trực tiếp đâm vào Trấn Yêu Tháp.
Trấn Yêu Tháp không thể phá vỡ trong mắt Lục Tiểu Thiên không ngờ lại run lên kịch liệt, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, một lần nữa bay trở lại trong cơ thể Lục Tiểu Thiên. Lục Tiểu Thiên bị một đòn này chấn động đến hoa mắt chóng mặt. Như Ý Chiến Giáp cũng trong thời gian ngắn hình thành một đạo khôi giáp thật dày trên hai tay Lục Tiểu Thiên. Chân Lục Tiểu Thiên dẫm mạnh xuống đất, hai bàn tay nắm chặt lại, một quyền đánh ra, tựa như hư ảnh một đầu yêu Hổ mạnh mẽ lao tới.
Ầm! Pháp lực khổng lồ xung kích khiến cho Lục Tiểu Thiên cảm thấy bản thân như lá rụng trong gió bay ngược về sau, mãi cho đến khi đụng vỡ mấy tảng đá khổng lồ, hai chân lưu lại dưới mặt đất hai cái rãnh sâu kéo dài tới dưới chân.
Lục Tiểu Thiên liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, vô cùng chật vật từ dưới đất nhảy vọt lên. Đầu cũng không hề quay lại trực tiếp bỏ chạy về phía phương hướng lúc trước tới đây. Khi chạy đi, hắn đồng thời cũng phát hiện có mấy tu sĩ bị con Thiết Thứ Bối yêu Nghê này công kích, âm thanh kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Một lão giả râu trắng sau khi nhận lấy một kích, còn thảm hơn Lục Tiểu Thiên nhiều, thân thể đụng sập cả một tòa núi nhỏ. Tuy rằng lão ta may mắn sống sót, nhưng bởi vì pháp lực tiêu hao quá độ, lại bị trọng thương, không thể nào chống đỡ nổi, bị một gốc đại thụ đè xuống người, cành cây đánh nổ đầu chết đi. Kiểu chết đi như vậy, đối với một người tu tiên mà nói, quả thật vô cùng bi ai.
Mấy tên tu sĩ khác chạy trốn cũng sợ đến hồn phi phách tán, nhưng cũng có người kinh ngạc phát hiện. Tên tu sĩ tóc bạc kia sau khi ngạnh kháng một kích của Thiết Thứ Bối yêu Nghê, không ngờ vẫn còn mạnh khỏe chạy đi, không hề giống như những người khác, cho dù không chết, cũng mất đi năng lực hành động.
"Là hắn!" Trong những người đang đào tẩu, khi một người trung niên nam tử nhìn thấy Lục Tiểu Thiên với một đầu tóc bạc, sự chấn kinh bất đồng với những người khác, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Lúc này Lục Tiểu Thiên cũng không buồn để tâm tới ý nghĩ trong lòng người khác là như thế nào, vừa rồi chỉ là đón lấy một kích tùy tiện của Thiết Thứ Bối yêu Nghê, hắn đã phải dùng hết toàn lực. Ngay cả Trấn Yêu Tháp lực phòng ngự cực kỳ mạnh đều bị một kích chấn trở về trong cơ thể, dưới sự áp chế của đẳng cấp tuyệt đối, ngay cả Trấn Yêu Tháp loại tồn tại gần như tiếp cận thông linh pháp khí, cũng không có chút tác dụng nào.
Ngoài ra hắn vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp, hấp thu nguyên thần tinh phách của cửu giai yêu Hổ, lại thêm thực lực nhục thân, khó khăn lắm mới có thể đón đỡ được một kích của con thập giai yêu Nghê này.
Thể nội vẫn bị chút thương thế, chỉ bất quá tạm thời cũng không ảnh hưởng tới năng lực hành động. Trong lòng Lục Tiểu Thiên chấn kinh với sự lợi hại của thập giai yêu vật, nhưng lại mảy may không hề phát giác được rằng bản thân có thể chạy trốn được dưới một kích của Thiết Thứ Bối yêu Nghê đã khiến cho những người khác rung động như thế nào.
Bất quá trong lúc Lục Tiểu Thiên đang vội vàng đào mệnh, cũng nhìn thấy một nam tử mặt chữ quốc đầu đội khăn trùm màu vàng, lại là Đấu Cuồng Hổ trước kia từng cùng hắn giao thủ ở Trấn Uy Hầu Phủ, không nghĩ tới y cũng đến nơi này, thật sự là cực kì không trùng hợp.
Những con yêu Hầu phía sau liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, Lục Tiểu Thiên cùng những tu sĩ khác đang chạy trối chết thầm kêu một tiếng may mắn, mặc kệ là đám tu sĩ bọn họ, hay là những con Kim Bối yêu Hầu, đối với Thiết Thứ Bối yêu Nghê mà nói, đều là dị loại.
Nếu không phải có đám Kim Bối yêu Hầu hấp dẫn lực chú ý của Thiết Thứ Bối yêu Nghê, Lục Tiểu Thiên có thể chống đỡ được một kích, nhưng kích thứ hai, kích thứ ba, cho dù hắn có liều mạng, dốc toàn lực, cũng chỉ có tử vong tại chỗ, không có kết cục nào khác.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút buồn bực, mắt thấy sắp đoạt được Kết Anh quả, nhưng đột nhiên lại giết ra một con thập giai yêu Nghê. Đám tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ, cho dù số lượng có nhiều hơn đi nữa, chỉ cần không tới mức hàng ngàn hàng vạn, cũng khó có thể lay động được con thập giai yêu Nghê này. Mấy chục người ở đây, còn chưa đủ để con yêu Nghê đó nhét kẽ răng.
Mãi cho đến khi sau lưng không còn nhìn thấy mảnh sơn cốc đó, Lục Tiểu Thiên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Có một lão giả mặc cẩm bào có đôi mắt hình tam giác với mái tóc buộc phía sau, không chút hảo ý quan sát đánh giá Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, dùng tay lau đi vết máu trên khóe miếng, không thèm để ý tới tên gia hỏa đang có chủ ý xấu xa kia, hơi vận chuyển chút pháp lực, thân thể liền nhẹ nhàng bay về phía xa xa.
Lão giả mắt tam giác kia mặt không biểu tình, nhưng lại không nhanh không chậm đi theo phía sau Lục Tiểu Thiên.