Chương 879: Đà La yêu Điệp
Chương 879: Đà La yêu Điệp
Ngoài ra ở cách đó không xa, đôi trung niên phu phụ mà trước đó Lục Tiểu Thiên đã lẩn tránh cho họ lướt ngang qua, còn có Đấu Cuồng Hổ. Nhìn thấy một màn trước mắt, hiển nhiên là cũng nhìn ra được lão giả mắt tam giác đang có chủ ý gì. Bất quá lại ngầm hiểu ý nhau, mà lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình.
"Xem ra ngươi đang dự định đi theo ta." Lục Tiểu Thiên ngừng lại, xoay người nhíu mày nhìn lão giả mắt tam giác.
"Thiên địa rộng lớn, ta muốn đi đâu thì đi đó, nơi này cũng không phải địa bàn của ngươi, ngươi còn có thể quản được lão phu hay sao." Lão giả mắt tam giác cười lạnh nói.
"Xác thực không quản được ngươi." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
"Thế mới phải, người trẻ tuổi, không nên quá kiêu ngạo." Lão giả mắt tam giác cười hắc hắc.
"Bất quá ta có thể chém ngươi." Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói một câu, đưa tay lên linh quang Phiêu Miểu kiếm khẽ động, bắn về phía mi tâm lão giả mắt tam giác với tốc độ cực nhanh.
Kiếm thật là nhanh, đôi mắt hình tam giác của lão giả lập tức nhíu lại, cũng không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên không nói hai lời liền trực tiếp động thủ. Lão há to miệng, một thanh xích sắc trường mâu bay ra, tốc độ không hề chậm hơn Phiêu Miểu kiếm bao nhiêu. Nhưng một bên viễn công, một bên chỉ thủ, cũng không phí bao nhiêu sức lực liền ngăn cản được.
Một kiếm một mâu trên không trung không chừng va chạm, tóe lên từng tia lửa. Sau mấy lần giao thủ, lực lượng của Phiêu Miểu kiếm tựa hồ không đủ, nên thoáng rơi xuống hạ phong.
"Ta còn tưởng ngươi có năng lực gì, thì ra cũng chỉ là một tên tiểu tử cuồng vọng miệng hùm gan sứa mà thôi."
Lão giả khống chế pháp khí chiến đấu với Phiêu Miểu kiếm, đại khái cảm nhận được thực lực của Lục Tiểu Thiên, trong lòng liên hoàn toàn yên tâm. Nhưng bất quá bởi vì tâm lý cẩn thận, nên lão vẫn quyết định tiếp tục thăm dò Lục Tiểu Thiên một phen. Vì thế lão vỗ vào túi linh thú, bên trong bay ra một con yêu Điệp, trên thân có các sọc đen trắng, dài vài thước. Khi con yêu Điệp này vỗ cánh, lượng lớn bột phấn đen và trắng tỏa ra như mưa bay đầy trời.
"Đà La yêu Điệp."
Trên mặt Lục Tiểu Thiên vẫn bình tĩnh không có chút rung động nào, con Đà La yêu Điệp này đã đạt tới bát giai, thực lực cũng không thấp. Loại bột phấn mà yêu Điệp này vẩy ra, cho dù thi triển hộ thân linh tráo. Nó cũng có thể bám lên trên đó, không ngừng ăn mòn và phá hủy, cực kỳ khó phòng ngự. Nhưng nếu hắn không ngừng quán chú pháp lực vào hộ thân linh tráo thì vẫn có thể chống đỡ được.
Lão giả mắt tam giác đúng là giảo hoạt dị thường. Lão nhìn ra Lục Tiểu Thiên vừa rồi chạy thoát được dưới công kích của Thiết Thứ Bối yêu Nghê, pháp lực tiêu hao không nhỏ. Nếu không Phiêu Miểu kiếm tuyệt đối sẽ không nhanh chóng rơi xuống hạ phong như thế. Dù sao pháp khí có lợi hại hơn nữa, cũng cần pháp lực đi thôi động, không có đủ pháp lực chống dỡ, Phiêu Miểu kiếm tự nhiên không thể nào phát huy ra thực lực chân chính.
Dưới tình hình như thế này, lão giả mắt tam giác lại sử dụng Đà La yêu Điệp, xác thực cũng cẩn thận dị thường. Lục Tiểu Thiên vừa rồi mới thoát khỏi công kích của Thiết Thứ Bối yêu Nghê, pháp lực quả thật tiêu hao không ít. Chỉ bất quá hắn đã dám ngừng lại động thủ, tự nhiên cũng có thủ đoạn khác. Chí ít người nào dám đánh chủ ý lên người hắn, cũng sẽ nhận lấy phản kích cực kỳ mãnh liệt.
Nhìn thấy những bột phấn đầy trời cả một vùng trước mắt, Lục Tiểu Thiên há miệng phun ra. Từng tia thanh sắc hỏa diễm từ bên trong tuôn ra, biến thành mấy hỏa cầu nhỏ. Thanh sắc tiểu hỏa cầu không ngừng di chuyển trên không trung, bột phấn đen trắng do Đà La yêu Điệp vẩy ra giống như củi khô gặp phải lửa, nhanh chóng bốc cháy không còn lại gì.
Tiếp sau đó Lục Tiểu Thiên lại vỗ vào Uẫn Linh hồ, Hỏa Giao cung tiễn nhanh chóng bay ra.
Nhờ vào lực lượng nguyên thần tinh phách của cửu giai yêu Hổ còn sót lại trong cơ thể, Lục Tiểu Thiên trực tiếp giương cung gài tên.
"Không tốt, Điệp Ảnh Phân Thân." Cảm nhận được khí thế của Lục Tiểu Thiên đột nhiên thay đổi, sắc mặt lão giả mắt tam giác khẽ biến, vội vàng hạ lệnh cho Đà La yêu Điệp.
Thân hình Đà La yêu Điệp đen trắng dài hơn một thước nhoáng lên một cái, từng đoàn ánh sáng đen trắng lẫn với những bột phấn trên không trung, hình thành từng con yêu Điệp bộ dạng giống nhau như đúc.
Bàn tay đang cầm lấy Hỏa Giao tiễn của Lục Tiểu Thiên khẽ cử động, thanh sắc tiểu hỏa cầu nhanh chóng chuyển động, mấy phân thân của Đà La yêu Điệp lập tức trở nên bất ổn, những bột phấn đen trắng bị thanh sắc hỏa diễm thiêu đốt, không ngừng tan biến.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên quét qua xung quanh, lập tức nhận ra được chân thân đang ở đâu. Hỏa Giao tiễn trong tay rời cung bay ra, một tiễn phá không.
"Ngừng tay!" Lão giả mắt tam giác hoảng hốt hét lên. Sớm biết tên thanh niên tóc bạc này khó dây vào như vậy, lão có làm thế nào cũng không dám tự chuốc lấy đau khổ như vậy. Vốn tưởng rằng thừa dịp tên thanh niên tóc bạc này sau khi chống đỡ công kích của thập giai Thiết Thứ Bối yêu Nghê, nguyên khí đại thương mà tới chiếm tiện nghi, nhưng không nghĩ tới sự tình lại hoàn toàn khác biệt với trong tưởng tượng.
Sưu, phương thức công kích của con bát giai Đà La yêu Điệp vô cùng quỷ dị khó phòng, chỉ bất quá dưới sự thiêu đốt của Phạm La Linh Hỏa cũng không thể phát huy ra tác dụng quá lớn. Phòng ngự bản thân yêu Điệp cũng không mạnh, cảm giác được tử vong uy hiếp. La Mạn yêu Điệp liên tiếp kêu lên, liên tục vỗ cánh. Từng vòng ánh sáng đen trắng xuất hiện ở trước người, chỉ bất quá Hỏa Giao tiễn lại bắn xuyên qua những vòng sáng đó.
Khi những vòng sáng đen trắng kia sụp đổ, Đà La yêu Điệp đã bị Hỏa Giao tiễn bắn xuyên qua thân thể. Đợi khi khí thế của Hỏa Giao tiễn tiêu biến, Đà La yêu Điệp đã trực tiếp bị ghim chết ở gốc đại thụ cách đó hơn trăm trượng.