Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Hung Uy Của Yêu Nghê

Chương 900: Hung uy của yêu Nghê Chương 900: Hung uy của yêu Nghê

Oanh! Một con yêu vật hình thể to lớn, gai nhọn dày đặc trên lưng, nhìn qua dữ tợn dị thường. Hai chân sau tráng kiện đứng thẳng lên, kéo lấy một cái đuôi thật dài, một đôi mắt băng lãnh kia, lúc này mang theo ý trào phúng nhìn mọi người trên không trung.

Chân trước vạch một cái vào hư không, Lục Nhung thụ yêu trước đây lực phòng ngự còn rất mạnh, lúc này ngay cả một tiếng kêu nhỏ cũng không kịp phát ra, liền ầm một tiếng nổ tung, biến thành vô số mảnh vụn.

"Một bầy kiến hôi, cũng dám quấy phá bản tọa thanh tu, đã như vậy, đều lưu lại làm thức ăn cho hài nhi của ta đi."

Cái miệng rộng của Thiết Thứ Bối yêu Nghê không ngờ lại nói ra tiếng người, thân hình thoắt một cái, bóng đen bên dưới lóe lên, liền trực tiếp xuất hiện ngăn lại ở trước mặt đám người Lục Tiểu Thiên, chân trước chộp một trảo vào hư không.

Thân hình Thiết Thứ Bối yêu Nghê mặc dù còn lớn hơn người bình thường nhiều, khi đứng thẳng lên cũng chỉ khoảng ba trượng, nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn thấy động tác của Thiết Thứ Bối yêu Nghê như thế nào, đã khiến bọn họ cảm giác tựa như trước mặt là một ngọn núi cao lớn sừng sững, thậm chí dãy núi phía xa xa kia, cũng chỉ là cho Thiết Thứ Bối yêu Nghê thêm nổi bật.

Nhưng Lục Tiểu Thiên lại tinh mắt, nhìn thấy được ở bên sườn của yêu Nghê có một vết thương sâu đến tận xương, vết thương này hẳn là do chiến sĩ Cự Thạch nhất tộc gây nên. Chỉ là với thủ đoạn mà yêu Nghê này đang thi triển ra thì lại không giống như đang bị thương nặng. Chút thương thế nho nhỏ như vậy, muốn thu thập một đám tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ, cũng không cần phải tốn bao nhiêu sức lực.

Một trảo Yêu Nghê đánh về phía trước, trảo ảnh to lớn phá không lao tới, giống như là kình thiên cự thủ, ép cho tất cả mọi người hít thở không thông.

Đám người Lục Tiểu Thiên lập tức không đánh mà tan ra.

A, trong một tiếng hét thảm thê lương phía sau, Hạ Như Sương đã bị cự trảo vồ lấy. Cự trảo nhẹ nhàng xiết chặt, thân thể yêu kiều của Hạ Như Sương liền trực tiếp nổ thành một đoàn huyết vụ, không hề lưu lại một thứ gì.

Lục Tiểu Thiên nhìn thấy mà trong lòng rét lạnh. Lúc này tu vi cao thấp đã lập tức tạo ra sự khác biệt rõ rệt. Vào thời điểm chạy trối chết như vậy, không thể nào có thể ẩn giấu được nữa. Tôn Hữu Tài tu vi thấp nhất là người đầu tiên bỏ mạng, tiếp theo đó là Hạ Như Sương thực lực hơi yếu hơn mọi người.

Lúc này, trong tu tiên giới tàn khốc, thực lực tu vi cao thấp đã hiện lộ ra tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Đối mặt với nguy cơ càng lớn, chỉ cần thực lực mạnh hơn một chút, cũng tương đương với việc có năng lực sinh tồn càng mạnh hơn, chỉ cần còn sống là tất cả đều có khả năng. Chết rồi, mọi thứ cũng đều chỉ còn là cát về với cát, bụi về với bụi mà thôi.

Cho dù lúc này đang trong tình huống nguy cấp như thế, những người như Lục Tiểu Thiên thậm chí cũng không dám cam đoan rằng bản thân có thể sống sót được bao lâu, nhưng thực lực chênh lệch đã mang đến kết quả rõ ràng hơn hết thảy.

Trong lúc hỗn loạn, Lục Tiểu Thiên phát hiện, khi sắc mặt Hạng Tư Thành tái mét, phương hướng chạy trốn không ngờ lại chính là vị trí mai phục sẵn của một nhóm tu sĩ khác gần họ nhất mà hắn thông qua Càn Thiên ngư mục quan sát được. Dù là giữa chừng bởi vì tránh né đám khí kình do yêu Nghê tung trảo gây nên đã thay đổi chút phương hướng, nhưng rất nhanh, Hạng Tư Thành lại điều chỉnh lại, nhắm thẳng về phía nhóm người gần nhất chạy đi.

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lấp lóe, xem ra sự thật quả nhiên như những gì hắn dự liệu. Những người đang bố trí mai phục bao vây kín kẽ nơi này quả nhiên là hậu thủ mà Hạng Tư Thành bố trí. Sợ rằng sự tình phát triển tới sau này, cho dù hắn và Kim Trường Đạo, và những người còn lại có lấy được Kết Anh quả, cũng tuyệt đối không chạy thoát được phục kích của nhóm người kia.

Thủ đoạn thật là tàn nhẫn, tâm tư quá độc ác. Lục Tiểu Thiên bất động thanh sắc, ngự kiếm bay theo phía sau Hạng Tư Thành, khoảng cách chỉ có nửa bước, mà Đấu Cuồng Hổ nhìn thấy cử động của Lục Tiểu Thiên, cũng nhanh chóng theo sau.

"Lục huynh, trước mắt tách nhau ra chạy, mọi người hoặc may ra còn có một đường sinh cơ. Nếu đi cùng nhau như vậy, chẳng lẽ còn chê con thập giai yêu Nghê kia không nhìn thấy chúng ta sao?" Đối với cử động của Lục Tiểu Thiên, trong lòng Hạng Tư Thành có chút buồn bực, trong giọng nói bất tri bất giác có thêm vài phần tức giận.

"Ta chạy như thế nào không cần Diệp huynh quan tâm. Diệp huynh nếu như cảm thấy phương hướng Lục mỗ đang chạy không đúng, thì có thể lựa chọn một lối đi khác là được."

Lục Tiểu Thiên lạnh lùng đáp trả một câu, mà không hề quan tâm đến cảm xúc của Hạng Tư Thành. Hắn không cần phải chạy nhanh hơn thập giai yêu Nghê đó. chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là đủ rồi. Nếu tách ra một mình chạy đi, bị con yêu Nghê đó nhằm vào, Lục Tiểu Thiên cũng không dám cam đoan bản thân sẽ còn may mắn như lần trước.

Hơn nữa nơi này cách nhóm tu sĩ đầu tiên đang phục kích chờ sẵn cũng không xa, tới lúc đó lại có thêm vài người xuất hiện, mục tiêu công kích của con thập giai yêu Nghê đó cũng gia tăng thêm, khả năng hắn chạy thoát cũng sẽ cao thêm vài phần.

"Không cần tranh cãi nữa, các ngươi đều phải chết!" Thân hình thập giai yêu Nghê ở phía sau bay lên khỏi mặt đất, tuy rằng cái bụng rất to nhưng lại tỏ ra vô cùng linh hoạt, trong miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ tối nghĩa.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên liền căng cứng, Thổ nguyên khí điên cuồng tụ tập trên đỉnh đầu hắn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ. Lục Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tầng mây bên trên đã bị Thổ nguyên khí điên cuồng tụ về xé tách. Từng cây dùi đá to lớn từ trên cao giống như mưa rơi tuông xuống, công kích về phía tất cả mọi người bên dưới.

Sắc mặt Lục Tiểu Thiên biến đổi, lo lắng Phiêu Miểu kiếm sẽ bị tổn hại. Dưới loại tình hình này, hắn trực tiếp thu hồi Phiêu Miểu kiếm, tay cầm Liệt Địa đao, đồng thời thân hình với tốc độ kinh người muốn nhanh chóng rời khỏi phạm vi của tràng mưa dùi đá và vòng xoáy.
Bình Luận (0)
Comment