Chương 927: Bức vương pháp dực
Chương 927: Bức vương pháp dực
"Chết tới nơi mà còn muốn giãy giụa!" Thác Bạt Hải cười lạnh, thạch thương trong tay ông ông run lên. Bên trong không ngờ ẩn hiện vang lên từng tiếng thú rống uy nghiêm bàng bạc, chính là âm thanh của Long Sư.
Lượng lớn âm ba chấn động tỏa ra, vô cùng cường đại. Cự Thạch nhất tộc và Quỷ tộc là địch thủ nhiều đời với nhau, tự nhiên có một loại biện pháp để đối phó với Quỷ tộc. Quỷ tộc bình thường cực kỳ kiêng kị loại âm ba công kích này. Chỉ là đám âm hồn ở xung quanh sau khi nghe được tiếng rống của Long Sư, ban đầu còn có chút kiêng kị, nhưng rất nhanh đôi mắt đỏ cứ máu kia càng trở nên điên cuồng hơn, không hề lui lại chút nào mà toàn bộ lao về phía Thác Bạt Hải.
Thác Bạt Hải nhướng mày, không nghĩ tới những âm hồn này lại khó chơi như vậy. Bức vương pháp dực ở phía sau lần nữa huy động, bóng người y nhoáng lên một cái, liền muốn biến mất không còn tăm tích, chỉ bất quá những sợi âm hồn kia đã không nhanh không chậm từ tốn quấn quanh người Thác Bạt Hải.
Ngay sau đó, Thác Bạt Hải phát hiện lực trói buộc trên người càng ngày càng mạnh, tốc độ của y chợt bắt đầu chậm lại.
Bức vương pháp dực ở phía sau lần nữa huy động, những âm hồn như sợi tơ kia trói buộc Thác Bạt Hải tựa hồ hết sức khó khăn, không ngừng bị diệt vong, nhưng rất nhanh lại có những âm hồn mới xuất hiện đắp vào.
"Không ngờ lại có hiệu quả." Lục Tiểu Thiên vốn chỉ là ôm suy nghĩ thử một lần xem sao, không nghĩ tới lại thật sự có tác dụng.
Nhìn tình thế này, kiện Phệ Âm Quỷ Luân đó căn bản không vây khốn được Bức vương pháp dực của Thác Bạt Hải được bao lâu, nhưng chỉ cần có thể làm chậm lại tốc độ của đối phương, khiến y nằm trong phạm vi bản thân có thể thừa nhận, thì sẽ còn có một đường sinh cơ.
Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, trực tiếp lấy ra Phiêu Miểu kiếm, sau đó thi triển Huyễn Vũ Lạc Kiếm thức, lượng lớn phi kiếm từ trên cao giáng xuống. Mà bản thân Lục Tiểu Thiên, cũng trực tiếp sử dụng nguyên thần tinh phách của một đầu cửu giai yêu Hùng, tư thế hùng hổ dọa người lao tới.
"Ngươi tưởng rằng như vậy là có thể thắng được ta sao, nằm mơ!" Trong lòng Thác Bạt Hải đầy giận dữ. Cái món pháp khí cổ quái giống bàn đá mài kia xác thực đã khiến tốc độ của y chậm lại không ít, nhưng cũng không phải hoàn toàn giam cầm y một chỗ, y vẫn có khả năng phát huy ra chiến lực càng cường đại hơn quá khứ.
Thạch thương của Thác Bạt Hải đại chiến với Phiêu Miểu kiếm của Lục Tiểu Thiên. Thương ảnh, kiếm quang bay múa, hai bóng người với tốc độ kinh khủng va chạm rồi tách ra, rồi lại lao vào nhau, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Ầm! Trên người Lục Tiểu Thiên lập tức có thêm hàng chục vết thương, đồng thời lúc này cây thạch thương đó cũng đang trực tiếp đâm thẳng vào mi tâm Lục Tiểu Thiên.
Mặt khác trên người Thác Bạt Hải cũng tràn ngập các lỗ nhỏ do kiếm khí gây nên, Lục Tiểu Thiên cũng mặc kệ thạch thương đang đâm tới, trực tiếp đánh thẳng một quyền vào đan điền đối phương. Thác Bạt Hải thấy Lục Tiểu Thiên không hề né tránh thạch thương liền cười lạnh, cho dù là đang bị kiện pháp khí cổ quái kia kiềm chế, nhưng chung quy tốc độ của y vẫn nhanh hơn Lục Tiểu Thiên một tia.
Nhìn thấy thạch thương của mình đã đâm trúng mi tâm của Lục Tiểu Thiên, Thác Bạt Hải chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện đó chỉ là một mộc nhân khôi lỗi thế thân của Lục Tiểu Thiên. Một quyền của Lục Tiểu Thiên vẫn không hề dừng lại. Phốc, rắc rắc, trong mắt Thác Bạt Hải lóe lên thần sắc khó tin và không cam lòng, cuối đầu xuống nhìn cánh tay đã đánh xuyên thủng đan điền của mình, thân thể vô lực ngã xuống.
Lục Tiểu Thiên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, Bức vương pháp dực kia không chỉ giúp cho tốc độ của Thác Bạt Hải bạo tăng, mà còn khiến cho chiến lực của y không còn thua kém bản thân bao nhiêu, chỉ là đối phương không có khí thế liều chết như bản thân. Dù sao Lục Tiểu Thiên cũng không biết Phệ Âm Quỷ Luân có thể vây khốn đối phương được bao lâu. Một khi Thác Bạt Hải khôi phục lại loại tốc độ gần như vô địch trước đó, Lục Tiểu Thiên sẽ không còn chút cơ hội sống sót nào, trong tuyệt cảnh như vậy khiến cho Lục Tiểu Thiên không thể không liều mạng.
Ngay cả như thế, Lục Tiểu Thiên cũng suýt nữa đồng quy vu tận với Thác Bạt Hải, chỉ là vào thời khắc cuối cùng kịp thời sử dụng Khôi Lỗi Oa Oa làm thế thân, nhận lấy một thương chí mạng của Thác Bạt Hải, mới may mắn nhặt lại được một cái mạng.
Lúc này thân thể đã hoàn toàn mất đi sinh cơ của Thác Bạt Hải giống như là một tử thi bình thường mềm oặt nằm ra đất, chỉ có cặp Bức vương pháp dực kia, vẫn lơ lửng giữa không trung, toàn thân sáng óng ánh, ngẫu nhiên có một luồng huyết sắc nhàn nhạt chớp động, lộ ra vẻ hoa lệ và thần bí.
"Khặc khắc, không ngờ ngươi lại thật sự giết chết được tên tộc nhân Cự Thạch tộc này. Vốn ta còn tưởng rằng sẽ lãng phí mất Phệ Âm Quỷ Luân của mình, thật không ngờ tới. Huyền Âm ta từ khi xuất đạo tới nay, vẫn là lần đầu tiên gặp phải một tên gia hỏa lợi hại đáng sợ như ngươi, dưới lão quái Nguyên Anh kỳ, sợ rằng không ai có thể là đối thủ của ngươi."
Lục Tiểu Thiên còn đang há miệng thở đốc, thì một luồng khí đen từ dưới đất bốc lên, trong nháy mắt liền biến thành một tiểu nhân màu đen cao vài thước trước đó, lúc này vẻ mặt hung ác cười lớn. Rất nhanh, tiếng cười của tên tiểu nhân màu đen tự xưng là Huyền Âm này biến trở nên âm hiểm vô cùng nói. "Dạng người thiên tài của Nhân tộc như ngươi chết đi thật là đáng tiếc, nhưng bất quá cũng chỉ tới đây mà thôi, chuẩn bị để Phệ Âm Quỷ Luân hút sạch tinh nguyên đi."
"Không tốt!" Lúc này Lục Tiểu Thiên đã sử dụng qua Hàn Băng chi Dũ, pháp lực bên trong pháp châu trống rỗng. Mà trên đỉnh đầu, kiện pháp khí như bàn đá mài kia lần nữa chuyển động, nhưng âm hồn màu đen như sợi chỉ trước kia quấn lấy Thác Bạt Hải, lúc này đã nhanh chóng nhắm về phía hắn.
Lượng lớn âm hồn từ bốn phương tám hướng lao tới, bao phủ Lục Tiểu Thiên bên trong.