Chương 926: Phệ Âm Quỷ Luân
Chương 926: Phệ Âm Quỷ Luân
"Đồ vật gì, mau nói." Lúc này Thác Bạt Hải tựa hồ không còn nhẫn nại như trước nữa, lực đạo khi xuất thủ cũng gia tăng thêm vài phần, Lục Tiểu Thiên thúc giục nói.
"Phệ Âm Quỷ Luân, chỉ cần trực tiếp đưa pháp lực và thần thức vào trong đó là được."
"Nhưng ta nhắc nhở ngươi trước một câu, sau khi khởi động Phệ Âm Quỷ Luân này, nó sẽ nhanh chóng hấp thu pháp lực của ngươi. Nếu như pháp lực của ngươi không thể thỏa mãn được nó, nó sẽ hấp thu cả bản nguyên của ngươi, mãi cho đến khi thỏa mãn được yêu cầu của nó thì mới dừng lại. Vật này ta vẫn luôn không dám sử dụng, bởi vì ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hoặc là Quỷ tu cấp Kim Đan kỳ. Một khi vận dụng nó, cơ hồ đều chết, ngay cả nguyên thần cũng chạy không thoát."
Tiểu nhân màu đen há miệng phun ra, một vật màu xám to cỡ bàn tay, giống như một bàn đá mài thu nhỏ bay tới vị trí Lục Tiểu Thiên sắp ngã xuống, trong mắt tiểu nhân màu đen lóe lên vài tia thần sắc phức tạp.
Lục Tiểu Thiên vốn cũng chỉ muốn dọa nguyên thần của quỷ vật hình người này một chút, không nghĩ tới y lại lấy ra kiện bảo vật đưa cho mình. Về phần hậu quả mà đối phương nói sau khi vận dụng, Lục Tiểu Thiên chỉ coi như không nghe thấy. Nếu như không sử dụng, thì cửa ải trước mặt này, hắn cũng qua không được, còn nói cái gì sau này.
Cái vật màu xám giống bàn đá mài này xoay tròn với tốc độ kinh người, di chuyển trong lòng đất không chút trở ngại, trong nháy mắt liền bay tới dưới thân Lục Tiểu Thiên.
"Đại gia không có hứng thú chơi đùa với ngươi nữa, đi chết đi!" Sau khi đạo huyết quang nhàn nhạt lóe lên, Thác Bạt Hải lần nữa xuất hiện, tung ra một quyền nặng nề đánh lên ngực Lục Tiểu Thiên.
"Hỏng bét." Lúc này nếu bị đánh bay, sợ rằng không kịp cầm lấy món đồ vật kia. Chỉ là lực đạo lúc này của Thác Bạt Hải rõ ràng là nặng hơn trước kia gấp mấy lần. Lục Tiểu Thiên cắn răng chịu đựng không để bản thân bị đánh bay, trước ngực chịu phải một quyền này của đối phương lập tức bị hõm vào hơn phân nửa, toàn thân trên dưới đau nhức khó mà chịu được. Cho dù ý chí Lục Tiểu Thiên như sắt đá, nhưng cơ thể bị trọng thương như vậy, căn bản không thể khống chế được mà không ngừng run rẩy.
Thậm chí pháp lực trong cơ thể cũng bởi vì một quyền này của Thác Bạt Hải mà chạy loạn bên trong, cổ họng Lục Tiểu Thiên vang lên âm thanh đầy thống khổ.
"Hàn Băng chi Dũ!" Trong lúc nguy cấp, Lục Tiểu Thiên không hề do dự vận dụng lực lượng bên trong pháp châu. Pháp lực tươi mát giống như từng tia nước nhanh chóng từ trong đan điền chảy ra, tràn ngập khắp kinh mạch Lục Tiểu Thiên. Trong nháy mắt, thương thế của Lục Tiểu Thiên hoàn toàn khôi phục.
Cơ hồ là cứng đối cứng ngạnh kháng một đòn nặng nề của Thác Bạt Hải, bên dưới Lục Tiểu Thiên giống như mọc rễ bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Trong mắt Thác Bạt Hải hiện lên một tia kỳ dị, hắn không nghĩ tới lúc này Lục Tiểu Thiên còn có thể cứng đầu như vậy, thực lực này quả thực ngoài sức tưởng tượng của y. Nhưng bất quá cũng chỉ như thế mà thôi, một luồng lực lượng chợt bạo phát ra lần nữa đánh bay Lục Tiểu Thiên.
"Tiểu tử, nếu như ngươi không phải đưa Long Sư tới cho lão quỷ Thác Bạt Trùng Tiêu kia, để lão quỷ đó có thể mở ra kho vũ khí gia truyền của gia tộc chúng ta, cha ta sẽ không có được Bức vương pháp dực này. Nhưng Bức vương pháp dực lại có chút xung đột với công pháp tu luyện và bảo vật khác của cha ta, cho nên mới ban nó cho ta, nếu không phải như vậy, ta cũng thực sự không thu thập được ngươi."
"Chỉ cần ngươi vẫn còn sống, Thánh Thú vẫn sẽ giao hảo với lão đầu Thác Bạt Trùng Tiêu kia. Nếu như không có ngươi làm người dẫn lối, Thác Bạt Trùng Tiêu kia tuổi già xế chiều, sớm muộn gì cũng sẽ bị phụ thân ta thay thế."
"Thế nào? Việc đưa Thánh Thú Long Sư tới, bản thân ngươi đang tự làm tự chịu. Nếu không phải là ngươi, ta cũng không chiếm được cái Bức vương pháp dực này. Ngươi có phải rất hối hận hay không?"
Thác Bạt Hải tùy ý cười lớn, trong mắt y Lục Tiểu Thiên chắc chắn sẽ chết. Nhưng lúc này Thác Bạt Hải vẫn không quên dùng lời nói tiến hành đả kích Lục Tiểu Thiên, ý đồ muốn nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Lục Tiểu Thiên, nhưng kết quả hiển nhiên là khiến y thất vọng.
Trong mắt Thác Bạt Hải tràn đầy sát khí, lấy ra thạch thương của mình. Bức vương pháp dực ở sau lưng khẽ động, thạch thương liền hóa thành một đạo lưu quang, đâm thẳng về phía cổ họng Lục Tiểu Thiên.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lạnh lùng, không hề có chút hoảng sợ nào, chỉ có một tia thẫn thờ nhớ về mọi chuyện trong quá khứ. Nói thật lòng, hắn không hề có chút lòng tin nào với kiện pháp khí hình đá mài nhỏ mà tên quỷ vật hình người đưa cho. Chỉ bất quá lúc này đã thúc thủ vô sách, trong tình trạng không còn biện pháp nào khác, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể coi ngựa chết như là ngựa sống mà dùng.
Cũng may cách sử dụng cái gọi là Phệ Âm Quỷ Luân này cũng cực kì đơn giản, chỉ cần dùng nguyên thần mở ra, rót pháp lực vào là được, bằng không hắn cũng không kịp đi luyện tập cách sử dụng như thế nào.
Trong chớp mắt khi Lục Tiểu Thiên dùng thần thức mở cái Phệ Âm Quỷ Luân này ra, nó chợt run rẩy kịch liệt, bên trong phát ra một tràng âm thanh như tiếng lệ quỷ kêu gào, rất nhanh liền bay lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Từng con âm hồn giống như từng sợi chỉ nhỏ dài, từ bên trong bay ra. Đám âm hồn này hai mắt đỏ như máu, vang lên một tràng tiếng cười âm u.
Âm hồn càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt, xung quanh đã giống như một vùng quỷ vực âm u, ngay cả Lục Tiểu Thiên, cũng có một loại cảm giác da đầu tê dại.
Những âm hồn này quanh co uốn khúc, nhìn như cực kỳ chậm chạp, lại tựa hồ có thể xuyên qua hạn chế không gian, trong nháy mắt liền quấn quanh xung quanh thân thể Thác Bạt Hải.