Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 925 - Chương 925: Có Phát Hiện

Chương 925: Có phát hiện Chương 925: Có phát hiện

Tốc độ của Thác Bạt Hải lúc này quá nhanh, cho dù sử dụng Huyễn Vũ Lạc Kiếm Thức, hoặc là Ly Tuyết Thiên Nguyệt trận cũng không thể nào đụng được tới da lông của người này. Cơ hội để Lục Tiểu Thiên phản kích không nhiều, không thể tùy tiện vận dụng. Nếu không một khi vô hiệu, thì chẳng khác nào là tự đoạn tuyệt đường lui.

Thế nhưng nếu mặc cho Thác Bạt Hải công kích như vậy, bị giết chết thì chỉ là chuyện sớm muộn. Trong lòng Lục Tiểu Thiên tràn đầy đắng chát, bản thân tự mình khổ tâm tu luyện tới hiện tại, lẽ nào thật sự tới đây là hết sao?

Có lúc Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy ủ rũ, nhưng đột nhiên nghe thấy câu lẩm bẩm không có linh căn cốt của Thác Bạt Hải, ý niệm trong đầu Lục Tiểu Thiên xoay chuyển.

Lẽ nào tên quỷ vật hình người kia không phải triệt để chết đi? Mà còn có nguyên nhân khác? Đa phần chủng loại khô lâu của Quỷ tộc đều sẽ có một cây linh căn cốt. Tên quỷ vật hình người này tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi có một chút suy đoán khác.

Chỉ là khi Lục Tiểu Thiên dùng mấy đạo nguyên thần khác đi tìm kiếm, xung quanh vẫn trống rỗng không hề có bóng dáng của sinh vật khác. Ngoại trừ hắn và Thác Bạt Hải ra, mặt đất chỉ có một số xương trắng rải rác.

Không đúng, sau khi ánh mắt Lục Tiểu Thiên quét nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhìn thấy phía sau một tảng đá, hai khúc xương bị Thác Bạt Hải đánh gãy không biết khi nào đã nối lại thành một, mà tảng đá kia vừa hay lại ngăn cản tầm nhìn của Thác Bạt Hải. Mới đầu Lục Tiểu Thiên cũng tưởng rằng bản thân đã nhìn nhầm, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, phát hiện giữa khúc xương đó còn có một số vết nứt nho nhỏ.

Chắc chắn không sai rồi, tên quỷ vật hình người đó đúng là có mấy phần thủ đoạn. Mấy con bạch cốt chuẩn cùng với bản thân y đều bị đánh vỡ tan thành từng khúc xương trắng rơi tán loạn khắp nơi, trong tình huống như thế mà còn chưa chết. Chỉ là Lục Tiểu Thiên tìm kiếm hồi lâu, vẫn không hề tìm thấy tên gia hỏa kia. Nhớ tới tình hình trước đó liên hợp cùng đám người Dư Đông Bảo đại chiến với quỷ vật hình người, Lục Tiểu Thiên phải thông qua Tử Diệp Chân Ô mới có thể phát hiện được y. Lúc này kế cũ lặp lại, Lục Tiểu Thiên lần nữa thông qua Tử Diệp Chân Ô, vươn ra một sợi rễ thô to chui xuống lòng đất. Lập tức giữa hắn và đại địa phương viên xung quanh phảng phất như có thêm một loại liên hệ huyền diệu nào đó, như là một bộ phận của thân thể hắn.

Lục Tiểu Thiên rất dễ dàng phát hiện có một vật trông giống như hồn thể cao không tới một thước, toàn thân đen nhánh, trong tay đang cầm một pháp khí tiểu đăng (ngọn đèn nhỏ) đang lẫn trốn dưới lòng đất. Pháp khí tiểu đăng đó tán phát ra ánh sáng màu vàng đất. Từng vòng từng vòng khuếch tán ra xung quanh, hòa cùng một thể với đất cát xung quanh. Lục Tiểu Thiên cố ý dùng thần thức va vào luồng sáng màu vàng đó, cảm giác không ngờ lại hoàn toàn giống như đất cát bình thường.

Nếu như không phải thông qua Tử Diệp Chân Ô, Lục Tiểu Thiên căn bản không thể nào phát hiện ra phương thức ẩn nấp này của y. Trước đó khi bị tên Thác Bạt Hải ngược đãi, tên gia hỏa này vì sao không vận dụng kiện pháp khí này, lẽ nào ngọn tiểu đăng đó chủ yếu là dùng để bảo hộ nguyên thần?

Bất quá mặc kệ dùng để làm gì, hiện tại đã phát hiện ra đối phương, Lục Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không để mặc cho tên quỷ vật hình người yên lặng trốn ở một bên.

"Không ngờ ngươi còn có loại thủ đoạn này, có thể trốn dưới lòng đất, ngay cả Thác Bạt Hải cũng không phát hiện được ngươi, thật là khiến cho ta ngoài ý muốn."

"Là ngươi? Ngươi làm thế nào lại phát hiện ra ta?" Vật thể cao vài thước giống như u hồn đang cầm ngọn tiểu đăng bay lơ lửng kia kinh nghi bất định nói.

"Ngươi mặc kệ ta làm sao phát hiện ra ngươi, tốc độ của tên Thác Bạt Hải kia quá nhanh, ngươi có biện pháp nào làm chậm tốc độ của y lại hay không?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Tốc độ người này quá nhanh, đã không hề thua kém gì tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ta nếu như có biện pháp, vừa rồi cũng sẽ không bị y hủy đi thân thể rồi? Ngay cả mấy con bạch cốt Chuẩn kia cũng đều bị diệt sát toàn bộ." Bóng người màu đen cao vài thước kia cười khổ nói.

"Cũng tốt, nếu ta đã không thể sống sốt, thế thì đành nói tung tích của ngươi cho tên Thác Bạt Hải kia để chúng ta cùng nhau lên đường vậy." Lục Tiểu Thiên thở dài nói.

"Chậm đã!" Tiểu nhân màu đen cao hơn một thước lúc này dưới ánh đèn vàng của ngọn tiểu đăng chiếu rọi, sắc mặt kinh hoảng khẽ la lên. Loại trạng thái hiện tại của y đã vô cùng yếu ớt, không hề mạnh hơn nguyên thần của người bình thường bao nhiêu, hơn nữa kiện pháp khí tiểu đăng này vẫn còn có khiếm khuyết, cầm lấy nó thì không có cách nào di chuyển nhanh chóng được.

Càng huống chi y còn không nỡ từ bỏ những khúc xương trắng đã bị Thác Bạt Hải đánh tan kia. Đó là nguồn gốc sức mạnh của y, cứ như vậy từ bỏ, về sau muốn lần nữa tu luyện lại, cho dù y muốn, cũng phải tốn thời gian rất dài rất dài.

Lúc này Lục Tiểu Thiên lần nữa bị Thác Bạt Hải đánh bay, trong lòng tiểu nhân màu đen cao vài thước kia có chút mong đợi. Nếu như Thác Bạt Hải nhất cử tất sát Lục Tiểu Thiên, sau đó tự nhiên sẽ ít đi rất nhiều phiền phức. Chỉ bất quá một âm thanh khiến cho y cực kỳ tức giận lại lần nữa vang lên. "Xem ra lần này ngươi thật sự dự định cùng chết với ta rồi, thôi vậy."

"Ta thấy ngươi dường như đã tu luyện qua phương pháp phân liệt nguyên thần, cho nên mới có thể đồng thời khống chế được nhiều pháp khí khi chiến đấu như hai lần trước. Như thế càng tốt, vừa hay cũng thỏa mãn điều kiện sử dụng kiện đồ vật này. Nhưng cuối cùng có thể vận dụng hay không, hoàn toàn là xem tạo hóa của ngươi. Nếu như có thể vận dụng, có lẽ còn có một đường sinh cơ, nếu như không được, thế thì đừng trách ta." Tiểu nhân màu đen nói.
Bình Luận (0)
Comment