Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 961 - Chương 961: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên

Chương 961: Cuộc gặp ngẫu nhiên Chương 961: Cuộc gặp ngẫu nhiên

Còn có đại trận hộ thành đã truyền thừa mấy chục vạn năm của Đan Vương thành, cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám gây sự ở chỗ này, nếu không thì bị trấn áp cũng là chuyện rất bình thường. Một tên Hàn Ly lão quái, cho dù biết hắn ở trong Đan Vương thành, cũng không thể nào làm gì được hắn.

Mà một điểm khác ngoại trừ Đan Vương thành rất thuận lợi cho việc luyện đan ra chính là linh khí nơi này cũng sung túc dị thường, cũng là địa phương tu luyện cực giai. Nếu không cũng sẽ không tụ tập nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây như vậy. Việc tu luyện của Lục Tiểu Thiên cũng không phải quá cần nơi có linh khí sung túc, bất quá địa phương có linh khí nồng đậm như vậy, yêu thú ở hải vực xung quanh cũng sẽ nhiều hơn bình thường. Đặc biệt là Đan Vương thành đã sừng sững hơn vạn năm, không ngừng có lượng lớn Luyện Đan Sư luyện đan ở trong thành này, khiến cho cả tòa thành đều tỏa ra khí tức linh đan, khiến cho rất nhiều yêu thú ưa thích tới gần.

Mà vị trí của Đan Vương thành, nằm sâu trong vùng hải vực tới cả trăm vạn dặm. Xung quanh bốn mặt đều là biển, với có hơn trăm môn phái phân bố xung quanh Đan Vương thành. Yêu tu bình thường căn bản không có biện pháp nào đi sâu được vào trong khu vực hạch tâm của tu sĩ Lam Ma hải vực. Ngẫu nhiên cũng sẽ có một số cá lọt lưới, nhưng đều sẽ bị Nguyên Anh lão quái trong Đan Vương thành liên thủ diệt sát. Đám Yêu tu đó cũng là những sinh linh có linh trí cực cao, nên không hề mạo hiểm xâm nhập vào vùng hải vực nơi này làm gì cho thêm phiền toái.

Nhưng cũng có những yêu thú chưa hóa hình, linh trí chưa phải rất cao vẫn cứ không ngừng tiến tới gần Đan Vương thành. Luyện Đan Sư của Đan Vương thành cũng cần tu luyện, cũng cần chém giết với yêu thú để thu thập tài liệu cần thiết. Nên đối với các loại yêu thú chưa hóa hình, đám Nguyên Anh lão quái này đa phần cũng ôm thái độ mắt nhắm mắt mở.

Bản thân Lục Tiểu Thiên tu luyện Thôn Hồn Đại Pháp, từ sau khi hắn phát hiện, chỉ cần cơ thể chịu đựng được, nếu một lúc thôn phệ mấy viên nguyên thần tinh phách của yêu thú thì cũng có thể gia tăng tu vi nhục thân lên nhiều lần, nên mức độ tiêu hao nguyên thần tinh phách lớn hơn trước đây không ít, vì thế mà không thể nào thiếu được việc phải liên tục chiến đấu với yêu thú để bù đắp sự tiêu hao không đáy này. Trước mắt Lục Tiểu Thiên cũng không có việc gì đặc biệt phải thực hiện gấp, vì thế đi Đan Vương thành với hắn là một sự lựa chọn không tồi.

"A? Có người đến." Vào lúc Lục Tiểu Thiên vừa định rời khỏi hòn đảo hoang vu này để đi tới Đan Vương thành thì đột nhiên lại cảm thấy có mấy cỗ pháp lực ba động mạnh yếu bất đồng liên tục truyền đến từ phía sau. Thân hình Lục Tiểu Thiên khẽ động, liền tiến vào trong khu rừng rậm vừa rồi mới bị Âm Ly Băng Vụ đông cứng để tránh đi.

Chỉ thấy một đôi lão trượng và lão phụ hạc phát đồng nhan (người lớn tuổi nhưng khí sắc vẫn rất tốt), đuổi theo một bạch y nữ tử trẻ tuổi với dáng người lồi lõm xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú đang chạy phía trước.

Lục Tiểu Thiên loáng thoáng cảm thấy nữ tử trẻ tuổi kia có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ được đã gặp qua ở nơi nào, có lẽ trước đây chỉ vô tình lướt ngang qua nhau mà thôi.

"Tiểu tiện nhân, ngươi chạy không thoát đâu. Trước tiên là câu dẫn tôn nhi của lão thân, thực chất là có mưu đồ khác, không ngờ còn dám hại tới tính mạng tôn nhi của lão thân. Hôm nay không nghiền nát xương cốt của ngươi thành tro, khó tiêu mối hận trong lòng lão thân"

Thiết trượng đen nhánh trong tay lão phụ nhân kia vô cùng nặng, trong lúc phẫn nộ đập mạnh xuống bên dưới, khiến mặt đất xung quanh không khỏi run lên vài cái. Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút kinh dị, lão phụ nhân này trông tuổi tác cũng đã cao, nhưng lực đạo cũng cao dị thường a.

"Việc đã đến nước này, có nói nhiều cũng vô ích." Nữ tử tú lệ đó cắn răng nói, bờ môi khẽ mở, bên trong bay ra một thanh phi đao mỏng như lá Liễu.

Ông một tiếng, Liễu diệp đao một chia làm ba, thân đao sáng loáng lóa mắt, tán phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến người khác không thể nhìn thẳng. Lục Tiểu Thiên từ xa nhìn thoáng qua, liền cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt, thầm cảm thán nữ tử tú lệ này cũng không phải hạng người dễ trêu vào.

"Hừ!" Hắc thiết trượng trong tay lão phụ nhân liên tục đập xuống dưới đất. Toàn bộ mặt đất xung quanh đó lần nữa run lên. Đầu hắc thiết trượng thô to hình tròn, bên trên xuất hiện một con mắt to cỡ quyền đầu. Con mắt chớp chớp vài cái, bên trong phóng ra một mảnh hắc quang, bắn về phía ba thanh Liễu diệp đao đó.

Lão giả còn lại thì trầm mặc không lên tiếng, thân thể bắt đầu biến trở nên nhạt dần, tiến vào trong hắc quang do con mắt kia bắn ra.

Trong hắc quang vang lên tiếng đinh đinh đinh, tựa hồ Liễu diệp đao đang giao phong kịch liệt với kiện pháp khí nào đó. Lục Tiểu Thiên đưa mắt ngưng thần nhìn qua, cũng không rõ nhìn hư thực ở bên trong. Tu vi mấy người này không tính là quá cao, chỉ khoảng Kim Đan trung kỳ, nhưng thủ đoạn quả thật là không đơn giản.

Có lẽ bởi vì khoảng cách giữa hắn và cuộc chiến đó quá xa, Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ bản thân cũng không muốn bị cuốn vào trong việc tranh đấu ân oán cá nhân này. Song phương khó nói được là ai đúng ai sai, cũng không có quan hệ gì với hắn, nhiều một chuyện chi bằng ít đi một chuyện.

Liễu diệp đao chiến đấu với pháp khí bên trong hắc quang kia tựa hồ có chút cật lực, nữ tử tú lệ lấy một địch hai, không qua bao lâu, trên trán liền thấm đẫm mồ hôi. Nữ tử này nghiến chặt răng, nhẹ nhàng vỗ vào túi trữ vật nơi thắt lưng. Một cái thanh sắc lệnh bài dài hơn một thước xuất hiện trong tay.

Ngón cái và ngón trỏ trên tay phải nữ tử tú lệ này miết vào nhau vạch ra một đường, máu tươi bên trong chảy ra. Nữ tử đưa tay nhanhh chóng viết lên trên lệnh bài đó một chữ cổ quái theo lối Triện thư. Bên trên lưu lại một vết máu nhàn nhạt, nhưng rất nhanh đã bị lệnh bài hút vào biến mất.
Bình Luận (0)
Comment