Chương 962: Tin tức bị đứt đoạn
Chương 962: Tin tức bị đứt đoạn
Trong nháy mắt, lệnh bài đó thanh quang đại phóng. Một chữ Phong to mấy trượng từ trong lệnh bài bay ra. Chữ Phong đó vặn vẹo trên không trung một hồi, liền hóa thành mấy sợi thanh sắc tiên tác (roi), tiến vào trong hắc quang kia.
Trong hắc quang truyền đến tiếng chấn động kịch liệt. Một tiếng kêu lên đau đớn, và rầm một cái giống như có vật nặng nào rơi xuống đất, chỉ thấy một đầu thất giai Viên (Vượn) linh thú bị trói lại đang nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa.
"Không đúng!" Nữ tử tú lệ ý thức được bản thân đã bị lừa. Chỉ thấy một bóng người đi xuyên hắc quang nhanh chóng lao ra, hắc thiết trượng trong tay đánh thẳng về phía đầu nữ tử kia.
Nữ tử tú lệ sắc mặt trắng bệch, vội vàng lần nữa viết lên trên thanh sắc lệnh bài, chỉ bất quá lão phụ nhân kia lại cười lạnh, không cho nữ tử này cơ hội nào. Hắc thiết trượng nhanh chóng rời tay, đánh văng lệnh bài qua một bên, lao thẳng tới. Nữ tử tú lệ không kịp phản ứng, chỉ có thể vội vàng điều động pháp lực, chỉ bất quá nàng hiện tại đã mất đi tiên cơ, được cái này thì mất cái kia. Hắc thiết trượng của lão phụ nhân đã giống như trọng chùy nện thẳng vào giữa ngực nàng.
Nữ tử tú lệ kêu lên đau đớn, trước ngực xuất hiện một cái lỗ máu to tướng. Cả người bay ngược về sau mấy chục trượng, thở dốc không ngừng, ba thanh Liễu diệp đao cũng mất đi khống chế mà rơi trên mặt đất.
"Sớm đã đề phòng một chiêu này của ngươi rồi, nữ tử ác độc ngươi, mau đền mạng tôn nhi ta đây!" Lão phụ nhân hét lớn rồi phi thân bay tới trước, một trượng đập thẳng về phía đầu nữ tử tú lệ. Đầu nữ tử lập tức nổ tung, máu thịt văng tung tóe, ngay cả nguyên thần cũng không thấy lao ra, có lẽ cũng đã tan thành mây khói trong đòn đánh vừa rồi.
"Cũng coi như đã báo thù cho Thược nhi rồi." Lão phụ nhân chống hắc thiết trượng xuống đất, chán nãn nặng nề thở dài nói, sau đó hai tay lại ôm quyền, chắp tay hướng về phía trước tiếp tục nói. "Không biết là vị đạo hữu nào đang ở trên đảo. Nữ tử này với lão hủ có thù giết tôn nhi. Pháp khí trên người và tất cả đồ vật của ả, lão hủ cũng không muốn nữa. Đạo hữu nếu như có hứng thú, thì cứ xin lấy đi là được."
"Các ngươi có thể phát hiện được ta sao?" Lục Tiểu Thiên có chút kinh ngạc, đi ra khỏi nơi ẩn núp, vươn tay chộp về phía trước. Nếu như đã có tiện nghi để nhặt, hắn tự nhiên sẽ không khách khí.
"Đạo hữu thật biết nói đùa. Pháp lực của đạo hữu cao thâm mạc trắc như vậy, hai người lão thân làm sao có thể phát giác được. Chỉ là hai người lão thân vốn rất quen thuộc với vùng hải đảo này, lại thêm việc lần này vì muốn báo thù rửa hận cho tôn nhi, nên cũng đã bố trí một phen ở nơi đây. Lão thân có một con Thủy hệ linh thú, vừa rồi cảm giác được sự biến hóa trên hòn đảo này, lại không hề nhìn thấy có người nào rời đảo, bởi vậy mới có phán đoán vừa rồi. Vốn hai người lão thân còn lo lắng sẽ phát sinh biến cố, nhưng không ngờ đạo hữu lại bàng quan không can dự vào. Hai người lão thân vô cùng ác cảm với đồ vật của tên tiểu tiện nhân kia, lo lắng sẽ xúc cảnh sinh tình, nghĩ đến tôn nhi đáng thương của chúng ta. Nếu như đạo hữu trông thấy gì vừa ý, thì cứ việc thu lấy mà dùng." Lão phụ nhân buồn bã nói.
"Các ngươi không cần lo lắng ta sẽ xuất thủ. Nếu như muốn động thủ, lúc nãy khi các ngươi diệt sát nữ tử kia thì ta đã xuất thủ rồi, cũng không cần đợi tới hiện tại." Lục Tiểu Thiên thu được lợi ích, cũng cười đáp lại một câu. Từ khi hắn xuất đạo tới bây giờ, đây cũng là lần nhặt được tiện nghi một cách thoải mái nhất.
"Không biết lệnh tôn vì sao lại trêu chọc tới họa sát thân?"
Lão giả nghe thấy lời của Lục Tiểu Thiên thì lại có chút xấu hổ. Việc giao túi trữ vật của nữ tử đó ra, một mặt là do cảm thấy tu vi của tên thanh niên mặt đen trước mặt này có chút cao thâm mạc trắc, không thể nào cảm nhận được sự sâu cạn của đối phương. Hai là trận chiến vừa rồi cũng tiêu hao không ít pháp lực của hai người, nên cũng có chút suy nghĩ dùng lợi ích tiêu trừ tai họa. Chỉ là không nghĩ tới tên thanh niên mặt đen này lại tinh mắt như thế, đôi ba lời đã nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Nhưng sau đó khi nghe thấy câu hỏi của Lục Tiểu Thiên, thần sắc lại trở nên ảm đạm đi.
"Nói đến cũng là tên tôn nhi đáng thương của chúng ta phúc bạc, giao hảo với nữ tử kia, muốn kết thành đạo lữ. Cũng không biết tên tôn nhi ngu ngốc này từ đâu nghe được lời đồn về cái gì mà gọi là Thanh Thư thiết quyển, nghe nói có thể giúp ích cho việc Kết Anh, lại bị nữ tử này biết được, liền ép hỏi tôn nhi của chúng ta đủ điều, thậm chí không tiếc tìm cách hãm hại tính mạng của nó. Cũng trách hai lão bất tử chúng ta đoạn thời gian trước đó vừa vặn lại bị vây khốn trong một khu hiểm địa, sinh tử chưa rõ. Nữ tử đó thấy tôn nhi của chúng ta không có chỗ dựa, liền cho rằng có thể muốn làm gì thì làm. Vì cái Thanh Thư thiết quyển chưa rõ thực hư kia, mà hại đi tính mạng tôn nhi của chúng ta."
Thần sắc lão phụ nhân ảm đạm thở dài nói. "Nếu như hai lão bất tử chúng ta thoát khốn sớm một chút, nữ tử kia sẽ có sự kiêng kỵ, cũng không dám tùy ý càn rỡ như thế."
"Thì ra là vậy." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói vài lời trấn an, sau đó phu phụ hai người cũng cáo biệt hắn rồi rời đi.
Lục Tiểu Thiên khoanh tay đứng yên. Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng hai người họ rời đi, trên mặt lộ ra một tia thần sắc suy tư. Thanh Thư thiết quyển mà đôi phu phụ này nhắc đến, hắn cũng có một trang, chính là trang tàn quyển màu xanh mà hắn thu được sau khi giết chết hai người Thác Bạt Hải và Huyền Âm ở Xích Uyên đại lục. Bên trên có ghi lại một loại kỳ vật gọi là Tuyết Âm Tạo Hóa Tinh, xác thực có mấy phần trợ giúp cho việc Kết Anh.
Chỉ bất quá bản thân hắn chỉ đạt được có một trang của Thanh Thư thiết quyển này, chỉ có ghi chép giới thiệu về Tuyết Âm Tạo Hóa Tinh, mà cụ thể luyện chế như thế nào, còn cần những linh vật gì thì lại hoàn toàn không biết, một vài chỗ ghi chép trong đó còn bị người khác cố tình xóa đi.