Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 977 - Chương 977: Trốn Chạy

Chương 977: Trốn chạy Chương 977: Trốn chạy

"Thanh phi kiếm này không tệ, bản đảo chủ tạm thời nhận lấy, để xem ngươi còn có bản lĩnh gì!"

Bộ dạng của Cực Lạc đảo chủ lúc này cũng không phải tốt lắm. Một kiếm vừa rồi suýt tí nữa đã xuyên thủng bụng y khiến cho y cực kỳ thống hận, nhưng lại không có cách nào phòng ngự được, chỉ có thể hy sinh một tấm lưới do gân của cửu giai yêu Giao bện thành, mới tạm thời vây khốn được nó. Chỉ cần kéo gần lại khoảng cách cận chiến, không cho đối phương cơ hội điều khiển thanh phi kiếm đó, hắn sẽ tất chết không cần nghi ngờ. Nếu mặc cho thanh phi kiếm này công kích, phỏng chừng không cần bao lâu, bản thân y sẽ không thể nào chịu nổi.

Trong cự ly gần như thế, đối phương nhiều lắm chỉ có thể xuất ra thêm một kiếm. Một kiếm thì bản thân vẫn còn chịu được, Cực Lạc đảo chủ cười gằn lao về phía tên thanh niên mặt đen trước mắt mình.

Cực Lạc đảo thủ ngoại trừ ưa thích nhìn thấy sự giãy giụa vô lực của các nữ tu ra, y còn rất thích hưởng thụ loại cảm giác chiến đấu từng quyền từng quyền nện lên người đối phương. Y có lòng tin cực lớn với lực lượng nhục thân của mình, chưa từng có đồng giai tu sĩ nào có thể chạy thoát được ma quyền của y trong cự ly gần như thế.

"Chết đi!" Một quyền hung ác đánh về phía đầu Lục Tiểu Thiên, Cực Lạc đảo chủ cười dữ tợn, phảng phất như nghe được âm thanh đầu lâu đối phương vỡ vụn trước mắt mình.

Quyền kình cuồng bá xé gió lao tới. Chỉ là rất nhanh, một màn càng bất khả tư nghị đã xuất hiện trong mắt Cực Lạc đảo chủ. Một luồng yêu khí cuồng dã từ trên người Lục Tiểu Thiên dâng lên như bão táp. Tựa hồ như có một đầu cái thế yêu Hùng tiềm phục trong người hắn, mãi cho đến lúc này mới bắt đầu bạo phát.

Một tay của đối phương trực tiếp đánh vỡ quyền kình của y. Ngay sau đó, đối phương cũng thuận thế chộp lấy tay y. Năm ngón tay giống như là móc sắt, gắt gao xiết chặt lấy quyền đầu y. Lúc này Cực Lạc đảo chủ mới kinh hãi phát hiện lực lượng nhục thân mà bản thân luôn kiêu ngạo lại không thể nhấc lên được chút sóng gió nào trước mặt đối phương.

Khóe miệng Lục Tiểu Thiên nở một nụ cười khinh miệt. Muốn dựa vào tu vi Thể tu kéo gần khoảng cách để cận chiến sao? Suy nghĩ đó đúng là không sai, đối phương đã là cửu giai Thể tu đỉnh phong hiếm thấy trong đời. Chỉ riêng lực lượng cường hãn của nhục thân mà nói, xác thực đã vượt qua bản thân hắn một khoảng. Chỉ là Thái Hạo Chiến Thể và Hỗn Nguyên Kinh mà bản thân Lục Tiểu Thiên tu luyện, đã ngày càng dung hợp hoàn mỹ với Thôn Hồn Đại Pháp. Sau khi nuốt vào một viên nguyên thần tinh phách của cửu giai yêu Hùng, có lẽ phòng ngự thì vẫn chưa bằng Cực Lạc đảo chủ, nhưng về phần lực lượng thì lại hoàn toàn áp chế đối phương.

Ầm! Cực Lạc đảo chủ không nghĩ tới tên thanh niên mặt đen này lại cũng là một Thể tu. Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, bị một chân của Lục Tiểu Thiên đá bay đi, còn chưa kịp đợi y hoàn hồn lại, Phiêu Miểu phi kiếm đã xé lưới lao ra trực tiếp chém lên phần lưng y.

"Đảo chủ!" Hai nữ hầu xinh đẹp đang chiến đấu với Tri Chu khôi lỗi nhìn thấy đảo chủ thường ngày vô cùng thần dũng, lực lớn vô tận, công kích, phòng ngự đều cực mạnh, đánh đâu thắng đó, lại đang hoàn toàn rơi xuống hạ phong trong tay tên thanh niên mặt đen trông vô cùng bình thường kia, ngay cả vạt áo đối phương cũng không thể chạm tới, mà đã bị thương mấy lần.

Hai người vừa kinh vừa sợ, không biết phải làm sao cho tốt. Đầu Tri Chu khôi lỗi này cũng lợi hại phi thường, toàn thân trên dưới đều cứng như tinh thiết, ngay cả đan nguyên pháp khí cũng không thể nào gây tổn hại cho nó, chỉ có thể dựa vào công kích cường đại không ngừng ép lui nó mà thôi.

La Bình Nhi nhắm chuẩn thời cơ, Hàn Tinh kiếm một mực nắm chặt trong tay thừa dịp nữ tử bên trái bị phân tâm, nhanh chóng lóe lên đâm về phía bụng ả.

Nữ tử xinh đẹp đó liền kêu thảm rồi ngã ra đất, nguyên thần cũng hôi phi yên diệt dưới một kiếm giá lạnh vừa rồi. Người còn lại đơn độc đối mặt với Tri Chu khôi lỗi cường đại càng thêm chống đỡ không nổi.

Lúc này Cực Lạc đảo chủ nhìn thấy bản thân lại bị kéo ra một khoảng cách nhất định với tên thanh niên mặt đen kia. Thanh tiểu kiếm trong suốt đó quả thật đáng sợ, nhìn thấy nó lần nữa chém tới, toàn thân Cực Lạc đảo chủ liền nhoáng lên, hóa thành một đoàn sương trắng bao phủ lấy Phiêu Miểu phi kiếm.

Phiêu Miểu phi kiếm tiến vào trong làn sương trắng, Cực Lạc đảo chủ kêu lên đau đớn, thừa dịp phi kiếm bị sương trắng quấn lấy. Cực Lạc đảo chủ nhanh chóng lui ra, đưa tay vỗ liên tiếp lên một viên ngọc lưu ly bên cạnh, chỉ thấy một vách đá bên trong động phủ đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm, sau đó chậm rãi mở ra.

Cực Lạc đảo chủ nhanh chóng nhảy vào bên trong, Lục Tiểu Thiên vung tay triệu hồi Phiêu Miểu phi kiếm, thân hình lóe lên, cũng theo sát tiến vào. Một kiếm của La Bình Nhi giải quyết luôn ả nữ hầu còn lại, giải cứu cho Tưởng Ức Đồng, khống chế Tri Chu khôi lỗi đi phía trước dò đường. Hai nàng nghiến chặt răng cẩn thận đi ở phía sau.

Tốc độ của Cực Lạc đảo chủ cực nhanh, lại cộng thêm việc quen thuộc địa hình. Lục Tiểu Thiên nhất thời cũng không đuổi theo kịp. Mãi cho đến khi sâu vào trong gần trăm dặm, đi tới một khu vực rộng rãi ẩm ướt và lạnh lẽo, xung quanh hơn mười dặm hoàn toàn trống rỗng, gần như là một không gian riêng biệt, Cực Lạc đảo chủ mới đột ngột dừng lại. Ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên và hai người La Bình Nhi đang đuổi theo phía sau.

"Đã rất nhiều năm không có ai bức bách ta đến quẫn cảnh như thế, tiểu tử, ngươi có thể tự ngạo được rồi đấy."

Nói xong, trên tay Cực Lạc đảo chủ xuất hiện một khối ngọc thạch. Y quán chú pháp lực vào đó, sau lưng liền vang lên một tiếng nổ lớn. Con đường vừa rồi mọi người đi qua, lúc này liền ầm ầm sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment