Chương 978: Tuyệt địa
Chương 978: Tuyệt địa
Sau đó Cực Lạc đảo chủ lại há miệng phun ra một cây sáo ngắn màu xanh, y cong miệng khẽ thổi. Những khối đá xanh dưới mặt đất liền nứt ra, một luồng khí tức tanh hôi xông thẳng lên. Một đầu cự Mãng màu xanh thô to như thùng nước lao ra khỏi vết nứt, trong nháy mắt lại có thêm hàng trăm con thanh Mãnh to to nhỏ nhỏ bất đồng từ bên dưới bò ra, lần lượt vây lấy ba người Lục Tiểu Thiên vào giữa.
Sắc mặt La Bình Nhi và Tưởng Ức Đồng trắng bệch, nơi này căn bản chính là một vùng tử địa. Đường lui đã bị phá hỏng, hơn nữa mấy người các nàng còn đang bị hàng trăm con thanh Mãng vây lấy. Những con thanh Mãng thực lực nhỏ yếu thì chỉ tương đương với Trúc Cơ kỳ, nhưng trong số này còn có bốn năm mươi đầu đều là yêu mãng cấp Kim Đan kỳ. Nhất là sáu con trước mặt, cỗ yêu khí cường đại kia, thậm chí đã vượt qua La Bình Nhi một đoạn, đạt đến trình độ cửu giai yêu thú.
Đám yêu vật này nhận được mệnh lệnh của Cực Lạc đảo chủ, vây lấy ba người bọn họ chặt chẽ đến một giọt nước cũng không để lọt.
"Hai vị tiên tử này, nếu như các ngươi đồng ý thúc thủ chịu trói. Ta có thể cân nhắc tha cho hai người một mạng. Nếu không, đừng trách ta lạt thủ tồi hoa." Ánh mắt Cực Lạc đảo chủ say mê nhìn về phía La Bình Nhi nói. Vừa rồi y đã tận mắt nhìn thấy được một chút xuân quang trên người nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y xác thực cũng không muốn hủy đi thân hình cực phẩm kia.
"Nằm mơ!" Trong lòng La Bình Nhi tuy rằng hối hận gần chết khi đuổi tới đây. Nhưng nàng một lòng truy cầu Nguyên Anh đại đạo, trở thành một món đồ chơi của người khác, đối với nàng mà nói, còn đáng sợ hơn là chết.
Còn Tưởng Ức Đồng bên cạnh La Bình Nhi lại khác, dưới tuyệt cảnh như lúc này, trong lòng Tưởng Ức Đồng đang giãy giụa kịch liệt, vẻ mặt âm trầm bất định.
"Ta cũng là trong lúc vô tình nhặt được pháp môn khống chế những con thanh Mãng này. Thời gian ta có thể khống chế bọn chúng cũng không dài, đừng nên khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta. Đường lui đã bị phong kín, hiện tại các ngươi có chắp cánh cũng khó thoát. Cho các ngươi nửa nén hương thơi gian, nửa nén hương vừa qua, nếu còn không thần phục, ta sẽ khiến các ngươi hình thần câu diệt!" Cực Lạc đảo chủ gằn giọng nói.
"Ta, ta nguyện ý thần phục đảo chủ!" Tưởng Ức Đồng cắn chặt răng, trong tuyệt cảnh như vậy, ả cuối cùng vẫn lựa chọn khuất phục.
"Ha ha, tốt, tiểu mỹ nhân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đợi giải quyết xong chuyện chỗ này, bản đảo chủ sẽ hảo hảo yêu thương ngươi. Hiện tại, hãy giao đan nguyên pháp khí của ngươi ra đây."
Cực Lạc đảo chủ ha ha cười lớn, dùng túi trữ vật thu đan nguyên pháp khí của Tưởng Ức Đồng.
Đan nguyên pháp khí do nguyên thần của chủ nhân khống chế, bình thường không có cách nào dùng túi trữ vật thu lấy, trừ khi chủ nhân của nó mặc cho đối phương thu lấy. Mà một khi rơi vào trong túi trữ vật của đối phương, thần thức sẽ bị ngăn cách, tự nhiên cũng không có cách nào lấy ra lại được nữa, trừ khi đối phương đồng ý thả ra.
Âm thanh cây sáo ngăn khẽ vang lên, thanh Mãng bốn phía cũng nhường ra một con đường, Tưởng Ức Đồng run rẩy chật vật chạy ra, mặc cho Cực Lạc đảo chủ tế ra một sợi pháp khí trường tác (dây thừng) trói chặt lấy mình.
"Tưởng Ức Đồng, không nghĩ tới cuối cùng ngươi lại phản bội ta." Gương mặt xinh đẹp của La Bình Nhi tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Ức Đồng nói.
Tưởng Ức Đồng cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào La Bình Nhi nói. "Thật xin lỗi, phường chủ, ta không muốn chết."
Ánh mắt Cực Lạc đảo chủ một lần nữa quay lại nhìn La Bình Nhi. Đối với y mà nói, La Bình Nhi mới là người mà y muốn có được nhất. "Vị tiên tử này, thị nữ của ngươi còn thức thời hơn ngươi nhiều a."
La Bình Nhi hừ lạnh không đáp. Nếu bị đối phương bắt lấy, sinh tử không còn nằm trong sự khống chế của mình, trở thành món đồ chơi của người khác, chẳng khác biệt gì so với chết, thậm chí còn tồi tệ hơn. Cực Lạc đảo chủ này rõ ràng chỉ xem các nữ tử trong động phủ là một món đồ mà bản thân tùy ý chà đạp. La Bình Nhi còn chưa ngu ngốc đến mức tin rằng đối phương sẽ đối xử tốt với mình hơn những nữ tử khác.
"Nếu đã như vậy, thế thì hãy lên đường cùng với tên tiểu tử kia đi. Cứ kéo dài như vậy, lão tử cũng không thể khống chế nỗi đám thanh Mãng này." Trong lòng Cực Lạc đảo chủ có chút hối tiếc, thầm tặc lưỡi. Nhưng thanh Mãng ra khỏi sào huyệt đã lâu, thời gian kéo dài sợ rằng sẽ mất khống chế, tới lúc đó ngay cả bản thân cũng sẽ gặp nạn.
Tê! Thanh Mãng ở bốn phía không ngừng thòi thụt lưỡi, nhanh chóng khép chặt vòng vây.
"Tiểu tử, dám đả thương tới pháp thân của bản đảo chủ, hôm nay liền để cho ngươi nếm thử sự thống khổ bị vạn Mãng phệ thân." Cực Lạc đảo chủ chuyển dời toàn bộ oán hận là người Lục Tiểu Thiên. Nếu không phải do tên tiểu tử này giết tới, La Bình Nhi hiện tại đã bị y đè dưới người rồi. Làm gì phải đến mức xôi hỏng bỏng không như thế này, bản thân lại còn bị thụ thương không nhẹ.
"Thế thì cũng phải xem ngươi có cái bản lĩnh này không." Lục Tiểu Thiên khẽ quát. Vừa rồi hắn một mực đứng quan sát cấm chế ở bốn phía. Nơi này xác thực là một khu tuyệt địa, lối thoát duy nhất sợ rằng cũng chỉ có con đường trước đó tiến vào, nhưng nó đã bị Cực Lạc đảo chủ khống chế cơ quan ngăn cản. Xem ra khối ngọc thạch trong tay y chính là vật khống chế cơ quan nơi này rồi.
Bị mấy chục đầu thanh Mãng cấp Kim Đan kỳ vây lấy, đặc biệt là mấy con đứng đầu kia thậm chí đã đạt tới trình độ cửu giai đỉnh phong, lại cộng thêm lực lượng nhục thân cường hoành, chỉ dựa vào thực lực đơn thuần của bản thân lúc này, xác thực là không thể làm gì được đối phương.
"Sắp chết đến nơi còn dám nói khoác mà không biết ngượng."
"Đông Phương công tử, công tử có kế sách thoát thân hay không?" Trong lòng La Bình Nhi cũng có vài phần lo lắng thấp thỏm. Nàng hiện tại một lòng liều chết ngoại trừ vì không nguyện ý trở thành món đồ chơi trong tay tên Cực Lạc đảo chủ này ra, cũng là do nhìn thấy sắc mặt tên thanh niên mặt đen tự xưng là Đông Phương Bạch bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Điều này mang đến cho nàng một tia hy vọng.