Ta là độc phụ làm nhiều điều ác, phu quân hận ta thấu xương.
Sau khi ta c,h,ế,t, hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta cả đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa..."
Ta cảm thấy buồn cười, kiếp sau, sao độc phụ có thể biến thành nữ tử lương thiện được?
Sau khi sống lại, thủ đoạn của ta so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không hề kém.
Nhưng lúc này, vì sao phu quân quang minh lỗi lạc của ta ở kiếp trước lại hối hận rồi?
1.
Đệ nhất tài nữ kinh thành Lý Thu Oánh là bạn thân của ta. Nhưng mấy ngày nay, ta vẫn luôn tránh mặt nàng. Tỳ nữ Tiểu Hồng có chút không hiểu.
"Gần đây Lý tiểu thư thường đến thăm, sao tiểu thư đều cáo bệnh không gặp nàng."
Ta lật xem sổ sách, cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm.
"Nàng ấy xúi quẩy, có cái gì tốt mà gặp."
"Tiểu thư và Lý tiểu thư... không phải là bạn thân sao?"
Ta nhìn sổ sách ghi chép những năm gần đây, phụ thân ta bí mật dùng ngân lượng của Tống phủ để trợ cấp cho Lý phủ thì không khỏi bật cười.
"Đâu chỉ có vậy, ta và nàng còn là tỷ muội ruột thịt nữa."
Mẫu thân của Lý Thu Oánh là Vương Thanh Liên, cũng chính là biểu muội của mẫu thân ta, khi chưa xuất giá vẫn thường đến Tống phủ thăm mẫu thân ta. Qua qua lại lại rồi tư thông với phụ thân ta.
Trước khi phụ thân ta trúng cử, Tống gia đã suy sụp mấy năm, rốt cuộc bọn họ luyến tiếc của hồi môn mà mẫu thân ta mang đến, cho nên chuyện này vẫn luôn bị tổ mẫu che giấu.
Vương Thanh Liên bị gả cho thuộc hạ của phụ thân ta. Khi bà ta xuất giá, trong bụng đã mang thai Lý Thu Oánh. Nếu bọn họ muốn giấu nhẹm chuyện này, thế nào cũng có thể che giấu mẫu thân ta cả đời.
Nhưng khi Vương Thanh Liên ở bên mẫu thân ta trong lúc sinh nở , đã thì thầm bên tai mẫu thân, cố tình hỏi có phải mặt mày ta và Lý Thu Oánh rất giống nhau hay không. Mẫu thân không ngờ phu quân của mình và tỷ muội lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy ngay dưới mí mắt mình.
Năm đó, ta tám tuổi, đứng ngoài lớp lớp rèm sa. Ta thấy Vương Thanh Liên cúi người nói một câu bên tai mẫu thân, mẫu thân chống người liếc nhìn ta rồi ho ra một ngụm máu tươi. Ngày đó bà khó sinh rong huyết, một xác hai mạng.
Sau đó Vương Thanh Liên nói với ta rằng, bà ta làm như vậy là để mẫu thân cố gắng sống tiếp vì ta. Lúc đó ta còn tin lời bà ta nói là thật.
Mãi đến nhiều năm sau, ta mới biết được thân thế của Lý Thu Oánh. Ta tra hỏi ma ma đỡ đẻ cho mẫu thân lúc đó, mới biết được chân tướng sự việc.
Chỉ tiếc là lúc đó Vương Thanh Liên đã sớm qua đời vì bệnh tật. Nhưng may mắn thay, ta đã được sống lại..
Kiếp trước ta sống trong hậu viện hai mươi năm, có loại tâm cơ tính toán nào mà chưa từng thấy qua.
Đối với ta mà nói, báo thù không tính là chuyện khó khăn gì.
2.
Ta cáo bệnh tránh mặt Lý Thu Oánh mấy lần. Ngày đó, nàng cùng Vương Thanh Liên đến thăm hỏi ta. Mượn thân phận dì họ, Vương Thanh Liên thường đến thăm ta.
Bà ta thêu thùa rất khéo, kim vàng chỉ thắm, nữ công của ta đều do một tay bà ta chỉ dạy. Ta còn nhỏ đã mất mẫu thân, lại thật sự coi bà ta là niềm an ủi.
Bà ta nhiều lần đến phủ, cơ hội tư thông với phụ thân ta cũng nhiều. Ta còn cho rằng phụ thân không tái giá là vì trong lòng còn nhớ đến mẫu thân. Không ngờ, hóa ra trong lòng ông vẫn luôn có người khác.
Lúc Lý đại nhân mới nhậm chức, bổng lộc một tháng chỉ có mười mấy lượng bạc, nhưng mấy năm nay Vương Thanh Liên và Lý Thu Oánh lại sống cuộc sống gấm vóc lụa là, cẩm y ngọc thực.
Mấy năm nay, họ sống dựa vào tiền trợ cấp của phụ thân ta.
Ánh mắt ta dừng lại một lát trên cây trâm vàng chạm khắc hoa văn phức tạp trên đầu Vương Thanh Liên, sau đó dùng khăn tay che miệng khẽ ho một tiếng, bảo Tiểu Hồng dâng trà.
Lý Thu Oánh cầm chén trà lên nếm thử một ngụm rồi đặt xuống, nhíu mày nói:
"Trà này là trà cũ năm ngoái."
Nghe vậy, ta cười nói: "Miệng ngươi đúng là quý giá, ta lại không nếm ra được, trà này là do tổ mẫu đưa tới, tổ mẫu nói gần đây khoản chi tiêu trong phủ rất lớn, các viện đều phải tiết kiệm chi tiêu, ở chỗ này của ta khó tránh khỏi túng thiếu một chút."
Vương Thanh Liên cũng đặt chén trà xuống, giảng hoà: "Mẫu thân con xuất thân từ nhà giàu số một Giang Nam, sao con lại sống túng thiếu được?"
Lời vừa dứt, bà ta nhìn thấy bức thêu còn dang dở trên bàn của ta, tiện tay cầm lên.
"Mấy mũi kim của con thêu không được đẹp, dì sửa lại giúp con."
Ta đáp một tiếng rồi quay đầu trò chuyện cùng Lý Thu Oánh về loại trà quý được vận chuyển vào Kinh thành gần đây.
Ánh nắng len qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khói trà lượn lờ, trong viện một mảnh yên bình. Ta nhìn hai mẹ con trước mặt, đột nhiên cười nói.
"Thật ra trong phòng ta cũng có trà ngon, nhưng ta đã hạ chút độc trong trà mà các ngươi uống hôm nay, sợ làm hỏng trà ngon, cho nên mới dâng lên mấy thứ này."
Lời vừa dứt, trong phòng im ắng như tờ. Sắc mặt Lý Thu Oánh t sửng sốt trong nháy mắ.
"Ngươi... ngươi nói cái gì?"
Tí tách, tí tách...
Vài giọt máu tươi nhỏ xuống trên tấm lụa trắng tinh trên khung thêu, chậm rãi loang ra. Lý Thu Oánh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Thanh Liên bên cạnh. Miệng và mũi Vương Thanh Liên không ngừng nhỏ máu.
Ta nhìn Lý Thu Oánh, thản nhiên nói: "Nước trà có độc, bà ta uống nhiều hơn ngươi, cho nên phát tác cũng nhanh hơn."
Lý Thu Oánh ôm ngực, ngã ngồi trên mặt đất, trừng lớn hai mắt nhìn ta.
"Ngươi... ngươi điên rồi, tại sao ngươi lại muốn hại hai mẹ con chúng ta?"
Ta cười nhìn Vương Thanh Liên: "Chi bằng ngươi hỏi mẫu thân ngươi, tại sao lại hại mẫu thân ta?"
Nha hoàn bên cạnh bọn họ thấy chủ tử ói máu ngã xuống, vội vàng chạy đi mời phụ thân ta tới. Phụ thân ta vừa bước vào cửa đã thấy ta kề dao vào cổ Vương Thanh Liên, lạnh giọng hỏi bà ta.
"Nói, tại sao ngươi lại muốn hại mẫu thân ta?"
Vương Thanh Liên không nói nên lời, trong miệng chỉ không ngừng trào ra máu. Phụ thân ta bị máu me đầy đất dọa đến hai chân mềm nhũn. Ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ông.
"Phụ thân sợ sao? Đêm mẫu thân khó sinh qua đời, máu chảy còn nhiều hơn thế này..."
Ông run rẩy ngón tay chỉ vào ta: "Tống Cẩm Du, con điên rồi sao? Mau bỏ dao xuống!"
Ta buông tay, thở dài một tiếng: "Bà ta đã không nói được, không hỏi được bất cứ điều gì, thế nhưng ta vẫn có cách."
Ta đứng thẳng người, đi đến trước mặt phụ thân ta, nắm chặt bàn tay đang vươn ra của ông. Khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay ông bị lưỡi dao rạch ra một đường thật dài.
Giờ phút này ta giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra, người hầu đi theo sau phụ thân ta cũng bị ánh mắt của ta dọa cho lui về sau. Ta vốn không địch lại được sức của một nam nhân trưởng thành, nhưng ông ta quá mức sợ hãi nên bị ta dễ dàng kéo đến trước mặt Lý Thu Oánh.
Máu từ lòng bàn tay ông chảy xuống dọc cổ tay, nhỏ vào vũng máu mà Lý Thu Oánh đã ói ra.
Ta cười đến rơi lệ: "Máu huyết tương dung là thân, thì ra nàng cũng là nữ nhi của người..."
Ta buông tay phụ thân, bước đến trước mặt Vương Thanh Liên, ngồi xổm xuống hỏi bà ta.
"Trong lúc mẫu thân ta sinh nở, ngươi đã nói với bà chuyện này phải không?
"Rất đau đúng không?
"Nếu ngươi nhận tội, ta sẽ cho ngươi chết êm đẹp."
Phụ thân ta từ dưới đất bò dậy, lắp bắp mắng sau lưng ta: "Ngươi... ngươi là nghịch nữ! Ngươi dám đâm cả phụ thân! Sao ngươi dám..."
Lời còn chưa dứt, máu đã văng đầy mặt hắn. Con dao găm trong tay ta đâm vào cổ Vương Thanh Liên. Máu tươi phun trào, chảy dọc theo các đường gân trên tay ta.
Bà ta trừng mắt nhìn ta, há miệng không nói nên lời.
Kiếp trước, điều ta hối hận nhất là không thể tự tay đưa kẻ thù giết mẫu thân xuống địa ngục.
Kiếp này, cuối cùng cũng không uổng phí.