Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

Chương 2

3.

Phụ thân của Lý Thu Oanh là Lý SInh, nay đã dựa vào Hằng Vương, một đường thăng quan tiến chức. Địa vị của hắn trên quan trường bây giờ đã ngang hàng với phụ thân ta. Đương nhiên phụ thân sẽ không dám đắc tội hắn.

Ta lau vết máu trên dao găm, khẽ nhắc nhở ông.

"Hai canh giờ nữa trời sẽ tối, Lý đại nhân sẽ phái người đi tìm thê nữ thôi, phụ thân yên tâm, khi họ vào Tống phủ không có người ngoài nhìn thấy, ngược lại có người thấy hai mẹ con ăn mặc lộng lẫy lên núi, đi thắp hương cầu phúc."

Phụ thân ta chống thân thể run rẩy từ dưới đất bò dậy, nhìn ta bằng ánh mắt đong đầy sợ hãi. Hắn hận không thể giết chết ta. Nhưng cũng chỉ có thể vừa nguyền rủa ta vừa giúp ta thu dọn tàn cuộc.

Hai mẹ con Lý thị trên đường đi lên núi cầu phúc thì gặp cướp. Lý phu nhân bảo vệ Lý Thu Oánh, trúng nhiều nhát đao, không qua khỏi mà chết. Lý Thu Oánh nhặt về được một mạng.

Lúc Lý Thu Oánh được khiêng ra khỏi viện của ta, mắt đầy tơ máu, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

"Tống Cẩm Du... ta muốn ngươi đền mạng cho mẫu thân ta..."

Ta thấy có chút buồn cười.

"Sau này ngươi dám xuất hiện trong tầm mắt của ta, ta sẽ vạch trần thân thế của ngươi, ngươi nghĩ còn sống được đến ngày báo thù cho mẫu thân ngươi sao?"

Mãi đến nửa đêm, phụ thân ta mới trở về, áo bào còn dính đầy bụi đất cùng máu. Hắn xông vào viện tìm ta tính sổ, cũng vừa lúc ta mới chép xong sổ sách. Hắn nhìn thấy dải lụa trắng bên cạnh ta, đỏ mắt hỏi ta.

"Ngươi làm ra chuyện độc ác như vậy, sao vẫn còn mặt mũi mà sống tốt?"

"Vương Thanh Liên hại chết mẫu thân ta, ả đáng chết, tại sao ta phải đền mạng cho một hung thủ giết người?" Ta đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: "Phụ thân đây là khóc rồi sao, xem ra Vương Thanh Liên đúng là người trong lòng của ngài, cũng không uổng phí ngài bỏ công sức để nuôi dưỡng hai mẹ con họ nhiều năm như vậy."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Viện cnày ủa ngươi đã bị bao vây tứ phía, ngươi không dùng dải lụa trắng này, cũng không sống được đến sáng mai đâu."

Ta đưa sổ sách đã chép xong đến trước mặt hắn.

"Đây là sổ sách giả mà ngài đã làm trong những năm qua để bù vào cho mẹ con Vương Thanh Liên, ngài muốn giết ta để che giấu chuyện xấu ngài từng làm, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió?"

"Nếu ta chết, sổ sách này cùng với thư tay của ngài và Vương Thanh Liên tư thông, sinh ra nghiệp chướng khiến mẫu thân ta tức chết sẽ được gửi đến tay Ngự sử Đô Sát viện.”

“Đến lúc đó, con đường làm quan của ngài, tiền đồ và danh tiếng của Tống gia, còn cả cái mạng này của ngài, xem liệu có giữ được không?"

Hắn nhìn những con số trong sổ sách, trong mắt là một đống tro tàn.

"Tất cả mọi chuyện hôm nay, ngươi đã sớm tính toán xong rồi..."

Ta cười nhạt: "Tuy Vương Thanh Liên là do ta giết, nhưng phụ thân giúp ta thu dọn tàn cuộc, hiện giờ hai cha con chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."

Ánh mắt phụ thân ta nhìn ta vừa xa lạ vừa sợ hãi: "Từ nhỏ ngươi đã lương thiện như vậy, sao đột nhiên lại trở nên độc ác thế này?"

Vì sao ư? Ta cũng không thể nói với ông, ta đã sống lại chứ?

Trước khi phụ thân ta rời đi, còn chỉ vào ta mà mắng.

"Độc phụ, ngươi đúng là một độc phụ."

Độc phụ, đã bao lâu rồi ta không được nghe cụm từ này?

Kiếp trước, khi Thẩm Dung Cảnh bóp cổ ta, cũng mắng ta giống như vậy.

4.

Kiếp trước, Thẩm Dung Cảnh vừa gặp đã nhất kiến chung tình với Lý Thu Oánh.

Nhưng Thẩm gia đời đời hiển quý, Thẩm Dung Cảnh lại là đích trưởng tử được kỳ vọng, đích mẫu của Thẩm gia là Vĩnh Ninh quận chúa đương nhiên không vừa mắt với gia thế của Lý gia chỉ biết nịnh bợ mà trèo cao, ngược lại coi trọng đến ta, người bị Lý Thu Oanh kéo đến làm nền, một thân mộc mạc, sai người đến cử xin cưới.

Sau khi gả vào Thẩm gia, ta và Thẩm Dung Cảnh đã có một khoảng thời gian ân ái.

Con đường làm quan của Thẩm Dung Cảnh thuận lợi, thăng tiến như diều gặp gió, dưới sự nâng đỡ của Thẩm gia, sau mười năm vào triều đã ngồi lên vị trí Thừa tướng.

Kết hôn nhiều năm, Thẩm gia danh giá như vậy nhưng trong hậu viện lại không có thêm một người nào. Trong lúc nhất thời, ta trở thành đối tượng mà các phu nhân trong Kinh thành ngưỡng mộ.

Khi người khác hỏi đến, hắn chỉ cười nhạt mà nói: "Phu nhân không cho phép."

Nói xong, hắn cởi áo choàng, dịu dàng khoác lên người ta. Về đến viện, sự dịu dàng trong mắt hắn dần dần biến mất, nắm lấy tóc ta, hung hăng ấn đầu ta vào trong thùng tắm, cơn đau dữ dội trên da đầu buộc ta phải ngẩng đầu lên, nhìn đến khuôn mặt giận dữ của hắn.

Thẩm Dung Cảnh cười hỏi ta: "Tống Cẩm Du, vị trí chủ mẫu của Thẩm gia, ngươi ngồi có thoải mái không?"

Ta sặc một ngụm nước, hỏi hắn: "Vì sao không hưu bỏ ta?"

Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ta thật lâu, sau đó cười nhạo ra tiếng.

"Thú vị như vậy, sao ta nỡ buông tha ngươi, trừ phi ngươi chết..."

Đúng vậy, trừ phi ta chết mới không ai biết bí mật của Thẩm Dung Cảnh.

Bình Luận (0)
Comment