Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

Chương 11

Thẩm Dung Cảnh dẫn theo thị vệ, xông vào phủ của ta, nhìn ta bằng đôi mắt thâm tình.

"Cẩm Du, sau đêm nay, Hằng vương sẽ thanh trừng tất cả đối thủ, chỉ có đi theo ta mới có một con đường sống."

Vẻ mặt ta lạnh nhạt: "Hằng vương vì đứa con trai duy nhất này của mình thật là liều lĩnh, đến cả chuyện bức vua thoái vị cũng dám làm."

Thẩm Dung Cảnh sửng sốt: "Nàng... sao nàng biết..."

"Đoán." Ta cong môi, "Không ngờ suy đoán của ta lại giúp Trưởng công chúa lật đổ Hằng vương và Tiêu Quý phi."

"Hằng vương đã dẫn binh xông vào đại điện, Trưởng công chúa không thắng được đâu."

Ta sờ vào chiếc trâm cài trong tay áo, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói xem, lần này chết rồi có thể sống lại được nữa không?"

Hắn run giọng nói với ta: "Nàng đừng làm chuyện ngu ngốc, ta không muốn mất nàng lần nữa."

Làm chuyện ngu ngốc? Chiếc trâm cài trong tay áo ta là để lấy mạng hắn. Trong khoảnh khắc ta rút trâm cài chuẩn bị đâm vào hắn, một mũi tên đột nhiên xuyên qua ngực hắn.

Thẩm Dung Cảnh quỳ gối trước mặt ta, miệng mũi không ngừng trào máu. Hắn nhìn chiếc trâm cài trong tay ta, ánh mắt run rẩy.

Ta cười nhìn hắn: "Sao? Ngươi có vẻ rất kinh ngạc khi ta sẽ giết ngươi nhỉ?"

Không xa, có một tên quan binh mặc áo giáp, tay cầm cung tên đang đứng. Là người của Tạ Vô Trạch.

Ta bị dẫn vào trong cung. Biến cố trong cung đã được dẹp yên, Hằng vương bị chém đầu trước đại điện. Ta đỏ mắt chạy đến trước mặt Tạ Vô Trạch, toàn thân run rẩy nói:

"May mà phu quân đã phái người đến, nếu không thiếp thân đã mất mạng rồi."

Hắn ôm lấy vai ta, lạnh giọng thì thào bên tai:

"Sao ta lại nghe Trần Ưng nói, nếu hắn đến chậm một khắc thì Thẩm Dung Cảnh đã chết dưới tay nàng rồi."

Tạ Vô Trạch liếc mắt đã nhìn thấu ta đang diễn trò, ta cũng lười diễn nữa, ngước mắt hỏi hắn:

"Sao chàng lại quay về?"

"Hoàng tỷ sớm đã liệu trước bọn chúng sẽ tạo phản nên đã thông báo ta về Kinh viện trợ."

Ta không đánh cược sai, cuối cùng vẫn là Trường công chúa thắng.

Kiếp này, ta vẫn thắng Thẩm Dung Cảnh.

14

Trước khi Hoàng đế băng hà, đã giao quyền lực vào tay Trường công chúa. Trường công chúa đăng cơ, trở thành vị nữ đế đầu tiên của triều đại này.

Tạ Vô Trạch được trọng dụng, được tấn phong làm Nhiếp chính vương. Trong kinh thành này, ai ai cũng muốn bám vào quyền quý, nhưng không ai có thể dễ dàng leo lên được như ta.

Tàn dư của Hằng vương nhanh chóng bị thanh trừng. Trước khi Thẩm Dung Cảnh bị xử tử, ta đã đến gặp hắn một lần.

Hắn đỏ mắt, giọng khàn khàn hỏi ta: "Cẩm Du, chúng ta thật sự không còn khả năng nữa sao?"

Ta đột nhiên nhớ lại, sau khi ta chết, linh hồn phiêu đãng trên không trung, hắn đã ngồi trước quan tài ta suốt một đêm, lúc đó mắt hắn cũng đỏ hoe như vậy, cũng đầy tơ máu như vậy. Lúc đó, miệng hắn cứ lẩm bẩm.

"Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa..."

Ta nhìn Thẩm Dung Cảnh trước mặt đã trở thành tù nhân, lạnh lùng nhếch môi nói: "Ngươi thấy rồi đấy, kiếp này ta cũng không làm người tốt, ta chỉ càng ngày càng xấu xa hơn."

"Thấy rồi, chơi đùa quyền mưu, thao túng lòng người, rốt cuộc ta không bằng nàng." Hắn cười cười, hỏi ta: "Hôm nay nàng đến là tiễn ta đoạn đường cuối này sao?"

Ta lắc đầu.

"Vài phong thư tố cáo ngươi khiến ngươi ngã ngựa ở kiếp trước không phải do người thân tín của ngươi viết ra.”

"Cau khi ta chết một năm mới tố cáo ngươi, là vì không muốn liên lụy những người bên cạnh ta, cũng không muốn gặp lại ngươi ở Hoàng Tuyền.”

"Ta đến là muốn nói cho ngươi biết, ở kiếp trước, cũng là ta thắng."

Sắc mặt Thẩm Dung Cảnh trong nháy mắt trắng bệch. Hắn tưởng rằng ta còn có chút tình cảm mong manh với hắn. Nhưng tình cảm giữa ta và hắn đã tan biến sạch sẽ trong kiếp trước rồi.

Cung nhân truyền lời nói, trước khi chết hắn muốn gặp ta một lần, muốn tự mình xin lỗi ta. Nhưng ta đã đến, lời xin lỗi của hắn lại không thể thốt ra.

Trước khi rời đi, ta nói với hắn:

"Ta vốn không định tha thứ cho ngươi, thù ta cũng đã báo hết, cho nên không cần lời xin lỗi của ngươi."

Phụ thân ta bị giam ở phòng bên cạnh Thẩm Dung Cảnh, khi Hằng vương mưu phản, ông ta cũng đã ra sức. Lúc đó nhìn thấy ta, ông ta khàn giọng nói:

"Con cứu phụ thân đi, chỉ cần con chịu cầu xin Trường công chúa và Nhiếp chính vương, họ nhất định sẽ tha cho phụ thân một mạng."

Ta dừng bước, nhìn chằm chằm vào con ngươi đục ngầu của ông ta, cười khẽ: "Họ vốn định tha cho phụ thân một mạng..."

Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng: "Vậy..."

Ta chậm rãi nói: "Cho nên xử tử phụ thân, là ý của ta."

Bình Luận (0)
Comment