Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 932

Kỷ Hi Nguyệt thực sự muốn tát cho mình một cái. Cô biết rõ Hắc Trạch Minh rất giỏi kiếm samurai, đáng lý ra nên nhắc nhở Hạ Tâm Lan mới phải, nhưng cô không ngờ tiến triển sự việc lại xảy ra nhanh như vậy, chẳng phải bọn buôn lậu m.a tú.y đều có súng sao? Tại sao lại dùng đến dao kiếm?

“Người đang ở đâu? Cô đừng đi nữa, để tôi đi cho!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Hạ Tâm Lan sửng sốt: “Tiểu Nguyệt, cô đừng khích lệ tôi nữa. Đến cả tôi còn như vậy, cô mà đi không phải sẽ khiến tôi sẽ lo lắng đến chết sao?”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, không biết có nên nói cho cô ấy biết thực lực của cô bây giờ đã bỏ xa cô ấy không.

“Vậy cô nói xem Hắc Trạch Minh đang ở đâu? Cả nhóm người của Ngô Vĩ nữa?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Chuyện này cũng không rõ lắm. Thực lực của tập đoàn buôn lậu m. tú.y này rất mạnh, người cũng rất đông. Lần nào gần tóm được Hắc Trạch Minh thì hắn lại trốn thoát được, nên chỉ tóm được vài con chốt thí. Tôi thực sự không thể cam tam nổi. Bên đội đặc nhiệm vẫn đang do thám trong phạm vi khả nghi.” Hạ Tâm Lan nói.

“Vậy bây giờ các cô đang ngoài sáng, còn bọn chúng ở trong tối?” Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi.

“Đúng vậy, nhưng cũng hết cách. Đây là phòng tuyến duy nhất. Nếu để tên này trốn thoát lần nữa, e rằng sau này muốn bắt được hắn sẽ rất khó khăn. Lần này cấp trên đã ra lệnh tử! Nếu tôi không bắt được người, tôi phải chịu khiển trách và trừng phạt!” Hạ Tâm Lan nhe răng nhếch miệng nói.

Nữ bác sĩ giúp cô băng bó nói: “Bệnh nhân, cô đừng kích động quá, vết thương còn đang chảy máu đấy. Cô đã bị như vậy rồi, không thể đi bắt người nữa đâu.”

Bác sĩ biết người phụ nữ này là sĩ quan cũng rất khâm phục, tuy bị chém một dao vào phần ngực, nhưng cô ấy không hề rơi một giọt nước mắt nào. Đến cả bác sỹ cũng hoảng sợ, không dám băng bó cho cô ấy.

“Ngại quá, xin lỗi bác sĩ.” Hạ Tâm Lan vội vàng xin lỗi.

“Tâm Lan, cô đừng đi nữa, ở lại đây dưỡng thương đi. Nếu cô xảy ra chuyện, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cho tha thứ cho mình, cô hiểu không?” Kỷ Hi Nguyệt nắm tay cô ấy, nói.

“Tiểu Nguyệt, tôi là một quân nhân, đây vốn dĩ là chuyện tôi nên làm. Có thể tiếp nhận nhiệm vụ lần này, cô biết tôi đã hạnh phúc thế nào, vui mừng ra sao không? Tôi phải cám ơn cô vì đã tôi cơ hội lần này! Cho dù cuối cùng tôi có phải hy sinh thì cô cũng đừng đau lòng quá, vì tôi cảm thấy mình đã được làm một anh hùng hiển hách nhất, cô hiểu không?”

“Cô đừng nói linh ta linh tinh!” Kỷ Hi Nguyệt bật khóc, cô không thể lý giải được sứ mệnh thiêng liêng của một người quân nhân, nhưng vô cùng xúc động và kinh hãi.

Nữ bác sĩ cũng rất kinh ngạc, nhìn Hạ Tâm Lan, nói: “Đồng chí, rất cảm ơn quân nhân các cô đã bảo vệ cho tổ quốc của chúng ta, các cô là những người đáng yêu nhất.’ Nói rồi cô ấy cũng nắm chặt tay Hạ Tâm Lan.

“Aiya, các cô đừng cảm động như vậy chứ. Thật đấy. Đây là sứ mạng, là nhiệm vụ, là trách nhiệm, và cũng là vinh quang. Với lại tôi đâu đã chết, các cô khóc gì vậy?” Hạ Tâm Lan không ngờ hai người phụ nữ này lại cảm tính như vậy.

“Được rồi được rồ, đừng nói chuyện này nữa. Cô mau nằm xuống nghĩ ngơi cho tôi đi, đừng đi lung tung nữa.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

Nữ bác sĩ khám bệnh xong cũng đi ra ngoài. Lý Đỉnh lập tức tiến vào: “Không sao chứ?”

“Lý Đỉnh, anh cũng quá chuyện bé xé ra to rồi đấy. Kêu Tiểu Nguyệt đến đây làm gì? Dọa cô ấy lo lắng thêm thì có.” Hạ Tâm Lan bực bội nói với Lý Đỉnh.

Lý Đỉnh nhất thời ngượng ngùng. Kỷ Hi Nguyệt liền đỡ lời: “Đâu liên quan đến Lý Đỉnh. Anh ấy cũng vì lo lắng cho cô thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, cô định vẫn giấu tôi à? Có xem tôi là bạn bè nữa không?”

“Haha, tôi sai, tôi sai rồi, ok?” Hạ Tâm Lan cười xòa.

Đột  nhiên bộ đàm quân sự trên đầu giường của Hạ Tâm Lan vang lên.

Hạ Tâm Lan lập tức vươn tay với lấy. Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy cử động quá nhanh làm ảnh hưởng đến vết thương, đau đến đổ mồ hôi trán nhưng cô ấy không hề chau mày dù chỉ một chút.
Bình Luận (0)
Comment