Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 933

Bộ đàm quân sự vang lên tạp âm điện tử, Hạ Tâm ấn nút nhận máy xong, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Một giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức vang lên: “Sếp, Hắc Trạch Minh đã vào khu dân cư Hoa Huy để trú ẩn. Chúng tôi không dám tiến hành cuộc truy nã vì sợ ảnh hưởng đến người dân. Xin chỉ thị.”

“Số người thương vong của mình và của địch thế nào?” Mồ hôi trên trán Hạ Tâm Lan vẫn đang ứa ra.

“Bên chúng ta bị thương ba người, đang được đưa vào bệnh viện, không có người thương vong. Bên bọn buôn lậu m.a tú.y đã chết năm người, bắt sống được ba người, còn bốn người trốn thoát.”

Hạ Tâm Lan khẽ nhíu mày: “Trước tiên cứ phòng thủ ở khu dân cư, đừng hành động hấp tấp. Lập tức thông báo cho Cục thành phố, triển khai thêm nhân lực, đồng thời lặng lẽ sơ tán người dân. Nhớ giám sát chặt chẽ. Không được để cho Hắc Trạch Minh trốn thoát lần nữa!”

“Rõ!” Bên đó nói xong liền ngắt máy.

Hạ Tâm Lan thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Lý Đỉnh, nói: “Tình hình rất nghiêm trọng. Hắc Trạch Minh đang trốn trong một tòa nhà dân cư. Lần này chỉ e là lại thương tổn đến người vô tội.” Sắc mặt cô ấy đã tái nhợt, biểu cảm cũng vô cùng nặng nề.

Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Tòa dân cư nào?”

“Cô muốn làm gì? Đừng có đi.” Hạ Tâm Lan lập tức cảnh giác, sau đó định xuống giường.

Kỷ Hi Nguyệt biến sắc: “Vậy cô muốn làm gì? Đừng nói cũng muốn đi đấy chứ?”

“Tôi là người chỉ đạo, nên nhất định phải đến hiện trường. Tiểu Nguyệt, cô đừng cản tôi nữa!” Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt khẩn cầu, “Tôi không sao, không chết nổi đâu.”

“Nhưng, nhưng cô vẫn đang chảy máu mà?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên.

“Không có gì đâu. Tôi khỏe như vâm vậy mà cô nghĩ chút thương tích này có thể hại được tôi sao? Cô về nhà trước đi, đợi bắt được Hắc Trạch Minh rồi hai chúng ta sẽ đi ăn cơm.” Hạ Tâm Lan nói.

“Tôi không về. Nếu cô muốn đi thì tôi sẽ đi theo cô!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói, “Tôi không vô dụng vậy đâu.”

Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất kiên định thì có chút dở khóc dở cười.

“Cô biết đấy, chuyện này cũng từ tôi mà ra, tôi không thể bỏ mặc cô như vậy mà không quan tâm được. Cứ coi như để tôi đi theo chăm sóc cô đi, được không?” Kỷ Hi Nguyệt bèn nói.

Hạ Tâm Lan sửng sốt, nhưng quả thực không thể lay chuyển được Kỷ Hi Nguyệt. Cuối cùng đành phải để Kỷ Hi Nguyệt mang theo một hộp y tế và ngồi lên chiếc xe thể thao của cô chạy đến khu dân cư Hoa Huy.

Lý Đỉnh và những người khác cũng chỉ còn cách lái xe cảnh sát của bọn họ đuổi theo sau.

“Tiểu Nguyệt, cô đừng nghĩ nghiêm trọng quá, tôi thật sự không sao đâu.” Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất nặng nề, bèn nói.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cô ấy, đột nhiên nói: “Tâm Lan, cô có tin vào chuyện khí công không?”

Hạ Tâm Lan thoáng sửng sốt, sau đó đáp: “Cô muốn nói gì?”

“Cao thủ khí công? Cô biết không?” Kỷ Hi Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi.

Hạ Tâm Lan trầm tư một lát mới lên tiếng: “Biết sơ sơ. Nhưng loại cao thủ này quá bí ẩn, rất ít gặp được.”

“Quốc gia hẳn phải có một tổ chức đặc biệt chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Hạ Tâm Lan lại sửng sốt không ngớt: “Đúng vậy, tôi cũng có biết một tổ chức, nhưng người trong đó rất thần bí. Không ai biết đó là ai. Có thể đó là những người xung quanh cô, nhưng cô cũng không biết. Những cao thủ khí công này là để phục vụ cho quốc gia. Đúng rồi, hình như Triệu gia cũng có, cô cũng biết mà đúng không?”

“Tôi có biết, hơn nữa tôi cũng là người tu luyện khí công.” Điều mà Kỷ Hi Nguyệt muốn nói chính là đây. Cô phải trải đường trước, nếu không sẽ làm Hạ Tâm Lan sợ hãi.

“Gì cơ? Cô? Tu luyện khí công? Kungfu múa khỉ hay gì?” Hạ Tâm Lan muốn cười, nhưng lập tức đưa tay đỡ ngực.

Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt: “Thật đấy. Trước đây đúng là tôi chưa tu luyện bao giờ, nhưng anh Hàn kêu tôi thử, sau đó tôi phát hiện ra mình có khả năng, hơn nữa thực lực còn rất khá, đánh được cả Tiêu Ân nữa mà.”
Bình Luận (0)
Comment